Nha hoàn kia vừa nhìn thấy một trận này thì gào khóc nức nở: “Oan uổng quá đại nhân! Nô tài không biết cái gì hết, nô tài chẳng qua chỉ là làm theo sự sắp đặt của các chủ tử, dựa vào trọng lượng mà bỏ dược liệu vào trong nồi rồi đem đi nấu, đến những loại thuốc kia cụ thể là những gì nô tài cũng không rõ, tất cả đều làm theo sự dặn dò của chủ tử, chuyện này thật sự không liên quan đến nô tài!”
Triệu Đường liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt bí ẩn, người này là hạ nhân đã hầu hạ trong phủ rất nhiều năm, mà lại luôn ở trong viện của quận chúa Di Thanh.
Theo lý thuyết, nàng ta phải có quan hệ chủ tớ rất vững chắc với quận chúa Di Thanh.
Không có lý do nào để đi hại quận chúa, cuối cùng chuyện này sao lại như vậy chứ!
Đột nhiên, nha hoàn này nghĩ tới điều gì đó.
Nàng ta ngẩng đầu lên: “Đúng rồi đại nhân, ngoài những dược liệu được đặt ở bên trong túi vải này ra, còn có một vị thuốc riêng lẻ đã được đưa tới”
Triệu Đường vội vàng hỏi: “Là gì?”
Triệu An Hinh cũng nhớ ra: “Đúng rồi, là Long Đình Tán. Loại thuốc này lúc đó hạ nhân chạy khắp các tiệm thuốc trong kinh thành cũng không tìm ra. Là đại tỷ đã mang đến, nói là chỗ của ả có “
Đến khi mang Long Đình tán ra, đại phu xác nhận xong thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi “Đây, đây không phải là Long Đình Tán, đây là Vi Hàn Tán, là loại thuốc có độc cực mạnh!”
Triệu Khương Lan bước tới: “Không thể, thứ ta đưa cho họ chính là Long Đình Tán, ta tuyệt đối không thể nhầm lẫn được”
Thế nhưng đến khi nàng nhìn thấy rõ hình dạng của Long Đình Tán kia thì lại phát hiện, mặc dù phía bên ngoài của mấy thứ này về cơ bản sẽ không nhìn ra được sự khác biệt.
Nhưng trên thực tế, bên trong đã bị thay đổi.
Hai mắt nàng mở to: “Không đúng, nhất định đã có người động tay động chân vào bên trong, đây không phải là đồ mà ta đã đưa cho họ”
Nha hoàn liên tục kêu oan: “Vương phi, nhưng mà thứ đồ này là do người đã đưa cho nô tài mà, nô tài tuyệt đối không nhìn lâm, lúc đó rất nhiều thấy được hình dáng của thứ đồ này, từ đó đến nay không có ai thay đổi nó cả. Hơn nữa nô tài cảm thấy nó rất quý báu, nên càng không dám tùy tiện sắp đặt mà cố ý đặt nó ở bên trong tủ chén, chỉ khi nào nấu thuốc mới đến lấy ra một ít”
Triệu Khương Lan đang định nói gì đó thì ngoài cửa truyền vào tiếng hô đầy sợ hãi của trưởng công chúa Văn Hi Trưởng công chúa Văn Hi được người ta đỡ, bước nhanh vào bên trong.
Bà ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy được quận chúa Di Thanh không có sức sống nắm trên giường.
Cơ thể lập tức nghiêng một cái, suýt chút nữa thì ngã ra trên mặt đất.
Ngay sau đó, công chúa Văn Hi được người ta đỡ đến bên giường.
Bà ta giữ chặt lấy quận chúa Di Thanh rồi òa khóc thật lớn: “Di Thanh, Di Thanh, con của ta, tại sao con lại không nói gì hết vậy, mau tỉnh dậy nói chuyện với mẹ đi!”
Hai mắt người ở bên cạnh đỏ hoe, khuyên nhủ: “Mong công chúa bớt đau buồn, quận chúa đã ra đi rồi”
“Im miệng, không thể nào, nó không thể nào chết được! Ta không tin Thế nhưng bất kể là công chúa Văn Hi có la to như thế nào đi chăng nữa thì quận chúa Di Thanh vẫn không nhúc nhích.
Bà ta khóc đến suýt nữa thì sặc, sau đó quay đầu lại, ánh mắt nặng nề.
Công chúa Văn Hi nhìn Triệu An Linh: “Con nói đi, mẫu thân của con sao lại thành ra như thế này?”
Triệu An Linh đau khổ nhắm mắt lại.
Công chúa Văn Hi lại chỉ vào Triệu Khương Lan: “Tại sao nữ nhân này lại ở đây? Không phải ta đã nói kỹ rằng kiên quyết không được để nó đến gần mẫu thân của các con rồi hay sao!”
Mặt Triệu Khương Lan không chút biểu cảm nhìn nàng ấy: “Là các người đã cầu xin ta đến đây, cũng không phải là tự ta muốn đến, bây giờ xảy ra chuyện liền đổ hết lên người ta!”
“Đã xảy ra chuyện gì! Cuối cùng là ai đã bảo ả ta đến đây chữa trị cho mẫu thân các con! Bất luận là như thế nào cũng không thể để Triệu Khương Lan đến đây, bây giờ ả ta hại chết người còn không chịu thừa nhận, đúng là gây nghiệp chướng mà!”