Hắn hôn lên môi của Hứa Mạn Nhi: “Nghe nàng nói như vậy, bản vương cũng không nỡ để nàng đi một chút nào. Nhưng những lễ nghi cần tuân thủ, chúng ta vẫn phải tuân thủ theo, cũng không quá lâu đâu. Ta cũng rất muốn nàng nhanh chóng trở thành nữ nhân của ta, ta cũng sốt ruột không kém gì nàng đâu.”
Hứa Mạn Nhi vừa xấu hổ vừa vui mừng, trong lòng nàng ngọt ngào như có mật.
Đợi thu xếp mọi thứ ổn thỏa xong, Mộ Dung Bắc Hải thật sự đích thân cùng nàng trở về Hứa gia.
Hứa Mạnh Niên thấy Sơn Vương Điện hạ đến nhà thăm thì vô cùng phấn khích.
“Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
Ông ta lại nhìn thấy Hứa Mạn Nhi đứng sau lưng Mộ Dung Bắc Hải, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
Từ khi Hứa Mạn Nhi bị Thần Vương phi gọi đi tới nay đều không thấy tung tích đâu.
Hứa gia cũng nhờ người đến Thần Vương phủ hỏi thăm giúp nhưng chỉ nhận được câu trả lời Hứa Mạn Nhi đang có sắp xếp khác, tạm thời không về phủ.
Bọn họ vẫn một lòng muốn gả Hứa Mạn Nhi cho Liên Khuê Nghiêm, nhà họ Liên cũng cho người tới hỏi mấy lần nhưng lần nào cũng không biết Hứa Mạn Nhi đang ở đâu. Ai mà ngờ được bây giờ Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải lại cùng nhau tới đây?”
“Hứa đại nhân, hôm nay bản vương tới đây là để bàn bạc với ông về chuyện hôn sự của Hứa Mạn Nhi.
“Chuyện hôn sự của Hứa Mạn Nhi? Điện hạ nói vậy làm hạ quan hồ đồ, không biết đứa cháu gái này của hạ quan làm sao quen biết được Điện hạ mà lại có vinh hạnh được Điện hạ quan tâm như vậy?”
Mộ Dung Bắc Hải che giấu sự mất kiên nhẫn dưới đáy mắt, hắn đưa tay nắm lấy tay của Hứa Mạn Nhi.
Nhìn thấy động tác này của Mộ Dung Bắc Hải, Hứa Mạn Niên mở trừng hai mắt.
“Điện hạ, chuyện này là sao vậy?”
“Hứa đại nhân, bản vương có ý để Hứa Mạn Nhi trở thành Trắc phi của Sơn Vương phủ. Chuyện này bản vương đã nói với mẫu hậu, mẫu hậu cũng đã đồng ý. Vậy nên không bao lâu nữa, người trong cung sẽ tới trước để chuẩn bị chuyện hôn sự, tạm thời cũng không phải làm phiền gì nhiều tới Hứa đại nhân”
“Cái, cái gì? Ngài lấy Hứa Mạn Nhi làm Trắc phi sao, Điện hạ, ngài không phải đang đùa đấy chứ? Cháu gái của hạ quan mặc dù tướng mạo không tôi nhưng xuất thân lại không tốt lắm, làm sao xứng được với Điện hạ? Đây đúng là trèo cao.”
Giọng nói Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng: “Có xứng hay không, người ngoài không quyết định được, bản vương thích là được.
Hứa Mạnh Niên lau mồ hội trên đầu: “Vâng, vâng, nhưng chuyện này thật sự quá đường đột, hạ quan không biết hóa ra Hứa Mạn Nhi lại có giao tình với ngài.”
“Bản vương vừa gặp đã yêu nàng ấy, trong lòng ái mộ vậy nên muốn cưới nàng ấy về. Mẫu thân của Hứa Mạn Nhi mất sớm, phụ thân lại không ở nên cạnh, vậy nên chỉ có Hứa đại nhân là cữu cữu của nàng ấy, là bậc trưởng bối có thể đứng ra chủ trì việc này. Việc này bản vương phải đợi Hứa đại nhân gật đầu.”
Mộ Dung Bắc Hải nói vậy, lại còn nói thêm Viên Hoàng hậu đã đồng ý, đương nhiên Hứa Mạnh Niên không dám không tuân theo.
Ông ta gật đầu ngay lập tức: “Nếu Điện hạ người đã nhìn trúng Hứa Mạn Nhi thì đương nhiên đó là phúc của nó, không thể có chuyện hạ quan không tán thành.
Mộ Dung Bắc Hải mỉm cười: “Nếu vậy bản vương cũng yên tâm để Hứa Mạn Nhi tạm thời ở lại Hứa gia. Khoảng thời gian này, Mạn Nhi đã quen sống bên cạnh bản vương, đã quen với việc ăn mặc, sinh hoạt ở vương phủ của bản vương. Vậy nên bản vương sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn và y phục hàng ngày và đưa tới đây cho nàng.
“Làm sao có thể tiếp tục làm phiền Điện hạ như vậy được, Hứa gia cho dù thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của Hứa Mạn Nhi, con bé lại là Sơn Vương Trắc phi tương lai, hạ quan làm sao có thể đối xử với Mạn Nhi không ra gì? Xin Điện hạ yên tâm, Mạn Nhi sống ở Hứa gia ngày nào thì sẽ được chăm sóc cẩn thận ngày đó, tuyệt đối sẽ không có người đối xử tệ bạc với con bé”
Nghe lời hứa của Hứa Mạnh Niên, Mộ Dung Bắc Hải nhướng mày.