Nếu trong lòng hản thật sự không buông bỏ được Triệu An Linh thì lúc trước vì sao lại nhiều lần tổn thương nàng ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nghiêm Chính lại cảm thấy bất bình vì Triệu An Linh.
Hản bình tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Bắc Quý, ánh mắt không hề lộ chút vẻ khiếp sợ nào.
“Thái tử điện hạ, như ngài đã nói, Triệu nhị tiểu thư chỉ từng là Thái tử phi, hiện hai người đã hòa ly, Thái tử điện hạ sao không lùi lại một bước, để Triệu nhị tiểu thư được tự do. Người quân tử thì nên làm chuyện tốt đẹp. Thái tử điện hạ đức cao vọng trọng, hẳn là không nên khó xử nàng ấy”
Mộ Dung Bắc Quý nheo mắt nhìn: ”Ý Nghiêm đại nhân là hành vi lần này của bản cung không được tính là quân tử sao? Hay là nói Nghiêm đại nhân hy vọng bản cung làm chuyện tốt đẹp gì đó, trên thực tế là đồng ý cho ngươi và Triệu An Linh, để các ngươi không để ý đến liêm sỉ mà qua lại với nhau?”
Nghiêm Chính chưa kịp mở miệng thì Triệu An Linh quay đầu sang trợn mắt với Mộ Dung Bắc Quý.
“Ta và Nghiêm đại nhân trong sạch, vì sao đến miệng của ngươi lại khác thế kia! Mộ Dung Bắc Quý, cái dáng vẻ vô liêm sỉ cay nghiệt này của ngươi đúng là khó coi, chẳng lẽ không làm phu thê được thì ngươi nhất định phải trở mặt thành thù sao?”
Đáy mắt của hẳn trở nên u ám: “Bản cung cũng nào muốn trở mặt thành thù, thậm chí còn muốn thương lượng với nàng, sau này vẫn tiếp tục hợp tác, là nàng từ chối không phối hợp. Vậy hôm nay bản cung liền nói rõ ràng chuyện này, trước khi nàng không còn hữu dụng thì mong người giữ khoảng cách với những nam nhân khác, nếu không người ngoài nhìn thấy, lời phong phanh nào truyền đi sẽ làm hỏng thanh danh của bản cung”
Lúc hẳn nói xong còn quay lại nhìn về phía Nghiêm Chính.
“Nghiêm đại nhân, ý bản cung đã biểu đạt rất rõ ràng, chắc hẳn ngươi cũng nghe hiểu”
Vẻ mặt Nghiêm Chính mang sự xa cách, trong mắt hình như còn có cả sự lãnh đạm.
“Thái tử điện hạ, thật có lỗi, hạ quan nghe không hiểu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Triệu nhị tiểu thư đã là người độc thân, tài hoa xuất chúng, nam tử độc thân trong kinh tất nhiên có quyền lợi theo đuổi nàng ấy. Thái tử điện hạ sao lại có thể vì ý muốn riêng của bản thân mà làm chậm trễ quãng đời hạnh phúc còn lại của Triệu nhị tiểu thư”
“Nghiêm đại nhân, kẻ quân tử cũng đâu phải dễ làm như thế. Xem như Nghiêm đại nhân muốn đóng vai anh hùng thì cũng phải xem xem mình đang đối mặt với ai. Nếu không tự lượng sức mình thì chẳng phải lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe sao”
“Tình cảm nam nữ chẳng qua là chuyện thường tình, sao lại gọi là không biết tự lượng sức mình?”
Mộ Dung Bắc Quý lạnh lùng nhếch môi: “Nếu Nghiêm đại nhân đã không tin vào “lời nhắc nhở” này của ta, cứ nhất quyết đâm đầu vào tường, thế thì ngươi có thể thử một chút. Chỉ sợ lúc này ngươi chỉ là nhất thời xúc động, ngày sau có hối tiếc cũng không kịp, đừng có trách bản cung không khuyên ngươi”
Dứt lời, hản lạnh lùng nhìn sang Triệu An Linh.
“Nàng quay về cùng ta, ta đưa nàng về Triệu gia. Dù gì nàng cũng đã từng là Thái tử phi, thế mà lại múa may trước mặt người khác, không cảm thấy hạ thấp giá trị bản thân à?” .
“Ta vui đùa cùng mấy bạn bè người thân ở quý phủ của tỷ tỷ ta, chẳng qua chỉ để giải khuây, sao lại thành hạ thấp giá trị của bản thân được. Nếu Thái tử điện hạ cao cao thượng thượng đây xem không quen thì cứ việc rời khỏi đây không phải được rồi sao, dựa vào cái gì lại đòi đưa ta đi?”
“Bởi vì ta không muốn để những người khác nhìn thấy, lý do này được chưa! Triệu An Linh, đi theo ta!”
Hắn nói xong liền vươn tay nắm lấy cánh tay Triệu An Linh, muốn kéo nàng ta đi.
Tất nhiên Triệu An Linh không chịu, nàng ta giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của hẳn.
Triệu Khương Lan định tiến lên nhưng Nghiêm Chính đã nhanh hơn nàng một bước.
Hắn ta lập tức nắm lấy một cánh tay còn lại của Triệu An Linh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mộ Dung Bắc Quý.