Khi Thẩm Hi Nguyệt đứng đối diện với Mộ Dung Bắc Uyên đang tức giận, trong lòng có chút lo lắng bất định không yên.
Nhưng mà nàng ta chắc chắn là Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không dám để nàng ta thành như thế, cho nên lại đưa ra một nụ cười câu dẫn.
"Sao nào, Thần Vương điện hạ, ta đánh Vương phi của ngài, nên tim ngài đã thấy đau rồi à? Vậy cái năng lực chịu đựng của ngươi tốt nhất nên nhịn lại một chút, dù sao thì bây giờ cũng không giống trước đây nữa, tính khí của ta bây giờ thật sự không có tốt đâu, mà ở trong Thần Vương phủ của ngài đã chịu phải không ít ủy khuất, con người ta đây ghét nhất là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, những cái khoản của lúc trước, sau này ta đều sẽ chầm chậm mà đòi lại hết.”
Nói xong, nàng ta liếc mắt qua lại, bới lông tìm vết.
“Không phải là bị ăn hai cái tát thôi đã chịu không nổi rồi à? Ta vốn dĩ còn muốn để người dập đầu nhận lỗi với ta nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe tiếng, mặt mày lạnh lẽo..
Kiếm của hắn thẳng tắp về phía trước, xoát một tiếng đậm kiếm về phía Thẩm Hi Nguyệt.
Một kiểm này đúng là không có nương tay, chính xác mà hạ thủ rất hung ác.
May mắn thay Mai Hương có động tác cực nhanh mà lên ngăn cản, mũi kiếm sắc bén vẫn còn xoáy một phát bên trong tóc dài của Thẩm Hi Nguyệt.
Trong lúc nhất thời, một đám tóc đen sáng lóe đã bị cắt đứt rơi đầy mặt đất.
Thẩm Hi Nguyệt kinh hãi hô lên một tiếng, vội vàng kiểm tra đi kiểm tra lại tóc của mình.
Mắt thấy tóc bị rơi xuống một ít, nàng ta vừa tức vừa sợ, căm tức mà trừng mắt về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
Giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên càng lạnh hơn: “Vừa nãy nếu như không phải do Mai Hương thay người ngăn cản một nhát kiếm, thì nhát kiếm này bây giờ đã đâm rách cái gương mặt của người rồi”.
Nghe được những lời hắn nói, Thẩm Hi Nguyệt vô thức mà sờ lên mặt mình, lui về sau một bước.
“Mộ Dung Bắc Quý rất không dễ dàng để lên làm được thái tử, sau này quả thật có hi vọng được đăng cơ hoàng đế. Nhưng mà Thái tử phi của hắn ta lại là Triệu An Linh, cho dù có lên làm hoàng thượng, thì hoàng hậu tương lại cũng sẽ là Triệu An Linh, đến lúc đó, Thẩm Hi Nguyệt người ở đầu cơ chứ. Hắn ta sẽ nhớ đến chuyện người đã vì hắn mà không cần mạng sống chứ, à, có lẽ hắn ta sẽ nhớ thôi, thời gian ngẫu nhiên nghĩ đến người, sẽ có chút thổn thức. Nhưng nếu như, ta kéo lê bảy tám vết sẹo trên gương mặt người, rồi lại cắt lìa chân tay của ngươi đi, cho người trở thành một con người không thể hành động được, cái vẻ mặt xấu xí quái dị và dữ tợn của ngươi, Mộ Dung Bắc Quý vẫn sẽ mong muốn được gặp lại ngươi chứ?”
Mộ Dung Bắc Uyên híp híp đôi mắt, chậc chậc hai tiếng: “Chỉ là suy nghĩ đến cái bộ dạng đẩy, đến cả bổn vương cũng cảm thấy buồn nôn, chán ghét nữa, càng đừng nhắc đến Mộ Dung Bắc Quý một người từ nhỏ đến lớn theo đuổi một con người hoàn mỹ, tinh tế và khéo léo như thế. Người hiểu hắn ta như thế, vậy thì cũng biết, những người ở bên cạnh hắn ta đều có bộ dạng đoạn chính, lông mày rậm đôi mắt đẹp, nhưng phàm là những người có bộ dạng xấu xí không chịu nổi được, hắn ta gặp được sẽ ghét bỏ xem thường, tránh đi chứ không gặp mặt. Ngược lại bổn vương rất muốn biết, hắn ta có lẽ sẽ vì người mà phá lệ chứ?
Thẩm Hi Nguyệt bị dọa sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt, hai tay che mặt lại.
Nàng ta đương nhiên không muốn chết, nàng ta vẫn chưa nhìn thấy Mộ Dung Bắc Quý quán triệt thiên hạ, đi được nửa đường liền mất cả tính mạng như thế, chẳng qua là không cam lòng mà thôi.
Trừ khi là thời điểm bất đắc dĩ, thì nàng ta mới kéo theo Mộ Dung Bắc Uyên chết cùng.