Ánh mắt của hắn lộ ra sát khí rõ ràng: “Người làm nhục nàng, đánh nàng, ỷ vào thân phận liên tục bắt nạt nàng, bổn cung đã sớm hết kiên nhẫn rồi. Nếu không phải hôm nay người tìm thấy nàng ta, nàng ấy sẽ không chết, nàng ấy cũng sẽ không nghĩ đến điều đó”.
Kiểm đang trong tay Mộ Dung Bắc Quý rơi xuống đất, biểu tình trên mặt của hắn dường như đau khổ đến dữ tợn.
Triệu An Linh như bắt được tin thông tin quan trọng trong những lời này: "Ngươi nói cái gì, nàng ta chết rồi, Thẩm Hi Nguyệt chết rồi sao?”.
Nàng ta lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, đúng là không kìm nén được tiếngcười: "Ha ha, ông trời có mắt, vậy mà lại để cho người phụ nữ kia chết? Thật sự là báo ứng không muộn, ai bảo nàng ta không có lòng tốt, một lòng muốn cướp chồng của người khác, đáng đời, nàng ta thật sự đáng đời!”
Mộ Dung Bắc Quý tiến lên một bước bóp cổ Triệu An Linh, mặt nàng ta đỏ bừng, liều mạng muốn tránh thoát.
Người hầu bên cạnh nhao nhao muốn tách bọn họ ra, nhưng lửa giận của Mộ Dung Bắc Quý như thế nào cũng không kiềm chế được.
“Đừng nói nữa! Sao người chết không phải là ngươi, ngươi cho rằng bổn cung yêu người cho nên mới cưới người sao, người nghĩ quá ngây thơ, ta nói cho ngươi biết, Triệu An Linh, ta không yêu người chút nào, đời này ta cũng sẽ không yêu ngươi! Người ta yêu chỉ có nàng ấy, ngươi thậm chí còn không thể so sánh với một nửa ngón chân của nàng ấy đâu.”
Triệu An Linh nắm chặt tay hắn trong đau khổ và phẫn nộ, dường như muốn bóp tay hắn đến chảy máu.
Có lẽ là lý trí hiện tại kéo hắn trở về, cuối cùng Mộ Dung Bắc Quý cũng buông nàng ta ra.
Triệu An Linh chật vật ngã xuống đất, đáy mắt đã đầy nước.
Đây chính là người lúc trước nàng ta vui vẻ muốn gả, từ đầu đến cuối, hắn đối với nàng chỉ có lợi dụng, không có một chút tình nghĩa.
Đáng thương thân phận cao quý của nàng ta, từ nhỏ đã được mọi người năng trong lòng bàn tay.
Cuối cùng kết thúc, ngay cả người phụ nữ hèn mọn kia cũng không bằng.
Nàng ta mỉm cười dữ tợn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhìn thấu rồi, tâm nàng ta cũng đã chết.
Đêm nay, Chiêu Vũ để ở Ngự Thư phòng nổi giận, muốn tìm Mộ Dung Bắc Quý đến trách tội một trận.
Đông Cung lại nơm nớp lo sợ, đáp lại nói thái tử không khỏe, không tiện gặp hoàng thượng.
Cha con bọn họ đi tới bước này, Chiêu Vũ để đối với đứa con như sói này đã thất vọng vô cùng.
Nếu như không phải kiêng kỵ Liên Tư Thanh cùng thuỷ quân Đông Nam, hắn hận không thể tiêu diệt hết nhà họ Liên, sau đó lưu đày Mộ Dung Bắc Quý ra ngoài, đời này không gặp lại nhau mới là tốt nhất!
fiLúc trời sáng, đoàn người phủ Thần Vương xuất phát.
Lần này vào kinh thành Vinh Dương, bọn họ mang theo Đông Diệu, Giang Dương và Tiểu Dương.
Đương nhiên Mai Hương cũng đi theo.
Sở Sở lại không đi cùng bọn họ, bởi vì hai đứa nhỏ còn ở Kinh Thành, không có khả năng đi theo.
Chúng phải được chăm sóc từ những người quen thuộc, nếu không những đứa trẻ còn quá nhỏ, phải cẩn thận chăm sóc mới có thể vững vàng hơn.
Mộ Dung Nhật cùng Mộ Dung Sương nghe nói Tứ thúc cùng Tứ thẩm muốn đi Vinh Dương, bọn họ đều không nỡ.
Triệu Khương Lan dỗ dành hồi lâu: “Thẩm thẩm cũng không nỡ các con đâu, nhưng lần trước ta đã nói qua, thúc thúc con bị bệnh, không thể không chữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Các con hãy ngoan ngoãn, chờ đến khi thúc thúc tốt hơn, chúng ta sẽ trở về, sau đó cùng Dung Nhật và Dung Lam sống cùng nhau, không bao giờ tách ra, có được không?”
Hai đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu, còn phải lần lượt kéo móc với nàng mới tính là đồng ý.
Triệu Khương Lan nhìn bọn họ, nàng cũng mềm lòng.
Tuy rằng không phải con ruột của nàng, nhưng gần đây ở chung với nhau sáng tối, hai bên đều có tình cảm rất sâu đậm.