Lời này của Triệu Khương Lan có ý gì, cái gọi là can trường chính là không muốn làm thiếp người ta.
Nàng đây không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhục nhã nàng ta ư!
Quản sự nghe xong sững sờ, lập tức cười hơi mỉa mai: "Vương phi đừng nói giỡn, tiểu công tử nhà ta đã sớm cưới VỢ, sao có thể tái giá. Huống chi thân phận của Hồng Mai cô nương có thể dùng thân phận thiếp thất để nhập phủ là quá tốt rồi."
"Ngươi không hiểu ý hai sao?"
Trong lòng quản sự đập mạnh một cú: "Cái gì?"
Triệu Khương Lan lạnh lẽo nhìn thẳng vào ông ta: "Bổn cung vừa mới nói,
Hồng Mai sẽ không làm thiếp cho người ta, ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Nếu ngươi không đi, bổn cung sẽ cho người mời ngươi đi."
Thẩm Hi Nguyệt thừa cơ cắt ngang lời của nàng: "Vương phi, Thần vương phủ chúng ta và Định Sơn Hầu phủ giao tình không tệ, không phải mấy ngày trước còn đi làm khách sao, sao có đạo lí nào đuổi khách ra cơ chứ. Hơn nữa, vị tiểu Hầu gia kia tuấn tú lịch sự, Hồng Mai có thể gả cho hắn làm thiếp, có thể xem là một chuyện tốt."
"Xem ra Trắc phi rất coi trọng tiểu Hầu gia, nếu như thế, không bằng bổn
cung thay người làm chủ, để Khê Hà gả cho hắn, thế nào?"
Thẩm Hi Nguyệt biến sắc, dáng tươi cười lập tức trở nên miễn cưỡng.
Triệu Khương Lan chỉ coi như không thấy, càng trở nên hào hứng: "Bổn
cung đột nhiên nhớ tới lần trước ở Hầu phủ, hình như tiểu Hầu gia cảm thấy
rất hứng thú với Khê Hà, cứ nhìn chằm chằm vào nàng ấy miết. Có phải tiểu Hầu gia nhớ lầm hay không, thật ra người muốn nạp là Khê Hà. Không bằng như vậy, bổn cũng cho Khê Hà ăn mặc một phen rồi đưa đến Hầu phủ cho
tiểu Hầu gia cẩn thận xem qua, tránh không bị hiểu lầm nữa"
"Vương phi nói đùa, nha đầu Khê Hà kia sao có thể so với Hồng Mai được chứ, phúc khí này sao mà có được. Hơn nữa vừa rồi thiếp thân nghe người quản gia này nói, hình như Khê Hà và tiểu Hầu gia lưỡng tính tương duyệt, nếu vương phi không biết lại chặt đứt nhân duyên này, chẳng phải thật là đáng tiếc sao."
Triệu Khương Lan chậc một tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng: "Không ngờ đấy, Trắc phi lại thích như vậy"
Thẩm Hi Nguyệt giật mình, không biết vì sao mà nhìn nàng: "Thích cái
gì?"
"Để người ta làm thiếp đó. Bản thân làm thì thôi, còn xúi người khác làm theo, không phải là làm tiểu thiếp quen tay rồi nhỉ."
Sự xem thường nơi đáy mắt của Triệu Khương Lan quá mức chói mắt, khiến Thẩm Hi Nguyệt tức giận đến mức nắm chặt ngón tay, sợ mình nhìn không được thất thố.
"Vương phi hiểu lầm thiếp thân rồi."
"Không muốn để ta hiểu lầm vậy người câm miệng đi."
Vẻ mặt Triệu Khương Lan thoáng cái ngoan lệ, phân phó hạ nhân trong sân: "Người đầu, khiêng sính lễ ra cho bổn cung. Mời mọi người ra ngoài, hôm nay Thần vương phủ không chiêu đãi khách nhân"
Những người này đâu chịu nổi sự coi thường như vậy, quản sự mặt âm trầm đè lại sính lễ, nhắm ngay hạ nhân đang chuẩn bị động thổ, quát nói: "Ta xem ai dám!"
Ông ta nhìn về phía Triệu Khương Lan, không còn khách khí như trước nữa: "Vương phi, cái này chỉ sợ ngài không làm chủ được. Không bằng chờ Thần vương điện hạ trở về, tiểu nhân lại nói rõ với điện hạ. Nếu ngài thật sự đuổi chúng ta ra ngoài, đả thương hòa khí của vương phủ và Hầu phủ, điện
hạ trách tội xuống, khẳng định vương phi cũng không tiện khai báo."
Triệu Khương Lan nhìn qua ông ta, không nói tiếng nào.
Nhưng đôi mắt của nàng vô cùng tĩnh mịch, như là mặt biển rền gió mênh mông, cảm tưởng như một giây sau có thể trào lên cơn sóng cả nuốt chửng người khác.
Quản sự rụt cổ một cái, có chút kinh sợ.
Thế nhưng nhớ tới diêm vương trong nhà, lại mở miệng dưới áp lực: Quý phủ có hai vị nữ chủ nhân, hiển nhiên là Trắc phi muốn tiểu nhân lưu lại uống chén trà"
Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh trong lòng, xem đi, ngay cả ngoại nhân cũng biết Triệu Khương Lan không được sủng ái.
Chỉ là một chính thế không có địa vị. Đắc ý cái gì!
Triệu Khương Lan nhìn qua hạ nhân trong phủ: "Bổn cung lặp lại lần nữa, khiêng mấy thứ này đi, mời những người này ra ngoài."
Mấy hạ nhân nhìn nhau vài lần, tầm mắt liếc về mặt của Thẩm Hi Nguyệt, không dám động