Đúng rồi, đây mới chính là nhà của nàng!
Là nơi mà nàng và Mộ Dung Bắc Uyên cùng nhau trải qua biết bao mừng vui.
Nàng không phải nhìn Mộ Dung Bắc Uyên và nữ nhân khác kề vai bên nhau, gọi nhau là phu thê, còn bản thân nàng chỉ có thể là một người đến đây làm khách nữa Nàng đã trở lại rồi!
Thấy Triệu Khương Lan cứ đứng đó mãi, Mộ Dung Bắc Uyên bỗng cúi người, vòng tay xuống phía dưới người nàng, nhấc bổng nàng lên ôm vào lòng.
Triệu Khương Lan bất ngờ, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, hai mắt mở to: “Chàng làm gì vậy?”
“Sợ nàng mệt, bế nàng về thôi”
Triệu Khương Lan cười: “Chàng bế ta như vậy, mọi người trong Vương phủ đều nhìn thấy cả, như vậy còn mặt mũi nào nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên không quan tâm, hẳn nở nụ cười hạnh phúc, một nụ cười đã lâu chưa xuất hiện trên gương mặt hẳn.
“Cứ cho bọn họ nhìn đi, để bọn họ biết, ai mới thật sự là Vương phi.
Nếu kẻ nào cũng được gọi là Vương phi, thì Vương phủ này của bốn vương còn ra thể thống gì nữa?”
Triệu Khương Lan chưa kịp nói gì, đã bị hắn ôm chắc vào lòng, bế vào trong phủ.
Quả nhiên, người hầu trong phủ nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều ngạc nhiên đến mức thốt ra phải thốt lên.
“Điện hạ, ngài và công chúa.. “
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn bọn họ, vẻ mặt không vui: “Công chúa gì mà công chúa? Các ngươi không nhận ra nàng là ai sao? Sau này không còn công chúa Nhã Lan gì nữa, nữ nhân trong lòng bổn vương đây, chính là Vương phi duy nhất của Thần Vương phủ!”
Trong thâm tâm, Triệu Khương Lan cảm thấy có chút chua chát, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Nàng không quan tâm đến điều gì khác, chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng Mộ Dung Bắc Uyên, để hắn đưa nàng đến Tịch Chiếu Các.
Lúc này, Tịnh Sở và Mai Hương đang nôn nóng, đi đi lại lại trong Tịch Chiếu Các.
Dung Sương biết bản thân đã gây họa, gương mặt nhỏ lộ nét mặt khổ sở, ngồi bên cạnh bàn, nhưng đồ ăn vặt bày đầy trên bàn cũng không dám ăn.
Trong sân, Chu Khiết và Đông Diêu đang bàn bạc xem nên khuyên giải, an ủi Mộ Dung Bắc Uyên như thế nào.
Hai người họ bỗng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại đang bế một nữ nhân trong tay đi đến.
Hai người họ ngây người, vừa nhìn thấy nữ nhân trong tay hẳn liền giật mình thảng thốt.
Chẳng phải là Triệu Khương Lan hay sao!
Mộ Dung Bắc Uyên đã đón công chúa Nhã Lan về.
Hoàng thượng lại đồng ý sao? Thật không thể tin được!
Nhìn thấy dáng vẻ không dám tin vào mắt mình của hai người bọn họ, Mộ Dung Bắc Uyên có chút không hài lòng.
“Hai tên ngốc các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Vương phi quay về mà không biết đi gọi người hầu đến à?”
Chu Khiết và Đông Diêu lập tức đứng thẳng người, nhìn thấy Triệu Khương Lan vội đổi giọng: “Tham kiến Vương phi, cung kính Vương phi về phủ!”
Triệu Khương Lan ngại ngùng, đẩy đẩy Mộ Dung Bắc Uyên, ý bảo hẳn để nàng xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên miễn cưỡng buông tay, đỡ nàng xuống đất.
Triệu Khương Lan thở dài: “Nếu như Vương gia đã biết chân tướng, bổn cung cũng không phải che giấu nữa, hôm nay, chúng ta có đôi chút bất đồng và tranh cãi với hoàng thượng, vẫn chưa biết hoàng thượng sẽ xử lý ra sao. Nhưng bất luận thế nào, bổn cung cũng sẽ không rời xa Vương gia”
Chu Khiết thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, chúng thuộc hạ cũng không muốn lừa dối Vương gia thêm nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên “hừ” một tiếng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói thế, thân là người của bổn vương, lại toàn nói lời dối trá, một lời nói thật cũng không có. Sau này các ngươi có nói gì, bốn vương cũng không thể dễ dàng tin tưởng được”
Chu Khiết luôn miệng kêu oan.
Triệu Khương Lan mỉm cười: “Được rồi, được rồi, điện hạ đừng tức giận nữa. Chàng đã tha thứ cho ta rồi, thì nhân tiện đây cũng hãy tha thứ cho bọn họ luôn đi. Hai người họ lừa gạt chàng cũng là vì nghe theo mệnh lệnh của ta. Dù sao thì, trong phủ này, chàng luôn nghe lời ta, bọn họ làm theo lời ta cũng không sai mà”