Mí mắt Mộ Dung Bắc Quý giật giật.
“Điện hạ, hiện tại phủ Thần Vương và Hoàng thượng đều biết, chuyện độc tình cũng có quan hệ với ngài, cho dù như thế nào đi nữa thì ngài cũng không thể tẩy sạch nghi ngờ, nếu cứ như vậy buông tha cho Thần vương, chẳng phải là những cố gắng đều uống phí sao? Chỉ cần Thần Vương còn sống một ngày, thì ngày đó đối thủ của ngài vẫn còn, chỉ có khi nào hắn chết, ngài mới có thể yên tâm”
Mộ Dung Bắc Quý cũng đang căng thẳng.
“Nhưng... Hi Nguyệt nàng ấy..."
“Thưa điện hạ! Một người phụ nữ làm sao có thể so với cả giang sơn như thế được, nếu như ngài thích Thảm cô nương như vậy, ngày sau tất cả cô gái ở Thịnh Khang đều mặc cho ngài lựa chọn thoải mái, còn sợ không có người nào ngài không thích sao?”
Hắn nói đương nhiên là có đạo lý, chỉ là Thẩm Hi Nguyệt và những người phụ nữ đó luôn không giống nhau.
Nàng ta một lòng yêu mình, nếu như là hắn ra tay, chẳng phải là quá tàn nhẫn sao.
Mộ Dung Bắc Quý đứng ở nơi này không di chuyển, còn tình hình trong ngõ nhỏ, mấy mũi tên lạnh lẽo đang bay ra ngoài.
Thị về phía sau Triệu Khương Lan đồng loạt ngăn cản mũi tên lạnh, sắc mặt Triệu Khương Lan biến đổi: “Là ai âm thầm bắn tên?”
Hơn nữa, nhìn phương hướng của mấy mũi tên này, rõ ràng là hướng về phía Thẩm Hi Nguyệt.
Mai Hương chắn trước người Triệu Khương Lan, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Vương phi, chẳng lẽ là người thái tử phi mang đến sao?"
Triệu Khương Lan nhìn lại một cái: “Không đúng, Triệu An Linh còn ở trong nhà đó không đi, huống chi nàng ta đưa đến đều là phụ nữ, căn bản không có mấy người tập võ”.
Nếu không với tính cách của Triệu An Linh, nàng ta mà có người có thể dùng để chống lại, như thế nào lại sẵn lòng thả Thẩm Hi Nguyệt ra ngoài.
Mai Hương tự hỏi: “Đó sẽ là ai?"
Triệu Khương Lan nghiêng đầu nhìn Thẩm Hi Nguyệt một cái: “Chẳng lẽ là... Thái tử?”
Vốn dĩ Thẩm Hi Nguyệt cũng bị mấy mũi tên lạnh lẽo này dọa sợ, cẩn thận trốn ở phía sau người khác.
Nhưng vừa nghe lời này lập tức lên tiếng phản bác: "Không thể nào! Không phải thái tử, hắn tuyệt đối sẽ không cố ý làm tổn thương ta”
Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng quá coi trọng vị Thái tử điện hạ kia của người rồi. Ngay cả anh trai ruột mà hắn cũng có thể hại, mà người là một người phụ nữ không danh không phân, hắn sẽ quan tâm đến ngươi sao? Giết người, hắn có thể làm hại Thần Vương, đây tuyệt đối là chuyện hắn có thể làm ra!”.Hãy ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.Xin cảm ơn !
Thẩm Hi Nguyệt ảo não trừng mắt nhìn nàng: “Không phải, huynh ấy sẽ không bao giờ làm hại ta!” Vừa dứt lời, lại có vài mũi tên lạnh từ các phương hướng khác nhau bay thẳng xuống. Thị vệ kêu lên: “Vương phi, mau dẫn người đi, đối phương dường như đã thiết lập mai phục, có không ít người đến đây”. Tim Triệu Khương Lan đập thình thịch, kéo Thẩm Hi Nguyệt đi, muốn dẫn nàng ta lên xe ngựa.
Bên kia, Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy một màn này thì sợ ngây người. "Chuyện gì đang xảy ra vậy Vì sao lại có người ra tay với Thẩm Hi Nguyệt, là ai phái tới?” Thuộc hạ bên cạnh hắn muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Bắc Quý lập tức hiểu: “Chẳng lẽ là, ông ngoại phải người xuống tay sao?”
Thuộc hạ đành phải nói: “Trữ quốc công nói, sự tình đã đến bước này, mạng sống của Thẩm cô nương không thể giữ lại được, chỉ có giết nàng ấy, thì mới có thể giết chết Thần vương, đây mới là kết quả tốt nhất. Nếu không, những chuyện mấy ngày qua chúng ta làm đều vô ích.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý căng thẳng, muốn đi ra ngoài.
Nhưng bị người bên cạnh ngăn cản: “Điện hạ, lúc này không phải lúc có thể làm theo ý mình, Trữ quốc công đã phải binh lính tinh nhuệ tới đây, hôm nay nhất định phải lấy mạng Thẩm cô nương!”
Mộ Dung Bắc Quý hoảng hốt nhìn qua, bởi vì khoảng cách có chút xa, hắn không thể biết bên đó đang xảy ra chuyện gì.