Chẳng qua là tên họ Trần này cũng có thể là dùng tên giả, phải bắt được người thật mới thỏa đáng “Người nào giới thiệu hẳn tới đây, nói ra rõ ràng thân phận vị vừa rồi, chủ tử nhà ta nhất định trọng thưởng xứng đáng”
Dịch Chân ra tay tương đối hào phóng, chưởng quỹ cũng vui vẻ thay hắn ra sức ä hiệu Trần công tử là khách quen mới đến, chưởng quỹ phải đi nghe ngóng một chút.
Rất nhanh liền có tin tức, thì ra là vị Trân công tử này tên là Trần Tư Thanh, lão phụ trong nhà cũng làm quan.
Chẳng qua chỉ là thất phẩm, không phải là chức quan quan trọng gì.
Mộ Dung Bắc Uyên đã hiểu rõ, liền sáng tỏ quan hệ của nhà bọn họ với Lâm thái úy.
Thì ra nhà họ Trần này là nhà mẹ đẻ mẫu thân Lâm Linh Nhi của vị phu nhân Lâm thái úy kia.
Thế nên Trần công tử là biểu ca Lâm Linh Nhi A, quả là như thế.
Chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên không muốn gạt Mộ Dung Bắc Hải, liền lập tức mời Mộ Dung Bắc Hải tới đây.
Thời điểm Mộ Dung Bắc Hải thấy Tố Ninh, vẻ mặt đại biến.
Hơn nữa khi hẳn biết, người này dĩ nhiên là nam tử có quan hệ bất chính mà Lâm Linh Nhi nuôi ở bên ngoài phủ, Mộ Dung Bắc Hải giận đến mức muốn băm văm tiện phụ Lâm Linh Nhi kia.
Hắn dĩ nhiên không cần Lâm Linh Nhi phải có tình cảm với hẳn.
Nhưng mà cái tiện nhân kia lại dám tìm một nam nhân giả mạo dáng vẻ có mấy phần giống hẳn, còn tự mình mang thai dã chủng rồi nói là hài tử của hẳn.
Hắn bị hành vi phạm tội to gan lớn mật như vậy làm cho khiếp sợ.
“Nói, có phải ước chừng bắt đầu từ hai tháng trước hay không, có nữ nhân trẻ tuổi thường xuyên phát sinh quan hệ với ngươi, chẳng qua nàng ta gần đây không tới tìm ngươi nữa”
Đến lúc này Tố Ninh cũng không dám che giấu nữa, hèn nhát gật đầu.
“Ngươi có từng thấy qua dáng vẻ của nàng 1a chưa?”
Tố Ninh lại lắc đầu.
“Là khi nào thì bắt đầu, lúc ngươi bị thương ư?”
Tố Ninh không nhớ rõ.
Bởi vì hẳn thường xuyên phân không rõ ngày hay đêm, đối cuộc sống dần dần mơ hồ.
Mặc dù không nhớ được cụ thể ngày tháng, nhưng mà chuyện gần như có thể kết lu: Í.
Không có chứng cớ xác thực, chỉ sợ nữ nhân tâm cơ thâm sâu Lâm Linh Nhi kia làm sao chịu thừa nhận Mộ Dung Bắc Uyên thấp giọng ở bên cạnh hẳn nói: “Tam ca, biểu ca của Lâm Linh Nhi kia mang tới rồi. Huynh muốn thẩm vấn hän không?”
Nơi này chính là phía dưới phòng thẩm vấn của Kinh Triệu phủ €ó rất nhiều, rất nhiều hình cụ có thể làm cho hắn mở miệng nói chuyện.
Giờ khắc này sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải đã khó coi tới cực điểm, chuyện gièm pha lớn như vậy, hẳn chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh ở phủ đệ của mình Nếu để cho phụ hoàng mẫu hậu biết được, sợ rằng cũng không dám tin.
Trêu đùa hoàng thất, đổi trắng thay đen, không biết liêm sỉ.
Hắn làm sao lại đụng phải loại nữ nhân này.
“Dẫn hắn vào, huynh sẽ tự mình thẩm vấn”
Trần công tử dọc theo đường đi đều ra vẻ hùng hùng hổ hổ: “Đây là nơi nào, các ngươi thật to gan, biết ta là là ai không mà dám bắt ta. Nếu để cho cha ta biết rồi, sẽ lột da của các ngươi ra!”