Nghe được Liên Tư Thành thay đổi xưng hô của bản thân, Chiêu Vũ đế liền biết hắn đã đồng ý.
Hắn ép sự không cam lòng của mình xuống, gật đầu: “Đương nhiên trẫm sẽ không để người phải chịu chết. Có điều hiện giờ, bên phía thủy quân Đông Nam có chút hỗn loạn. Lê Vương dường như đang có ý định tạo phản. Tuy rằng không có tin tức chính xác truyền ra, nhưng hắn lại an bài người đưa Li phi ra khỏi cung. Chính vì lẽ đó, hiện tại trẫm không có bất kỳ người nào có thể ràng buộc được Lê Vương”
Đối với tình huống này, Liên Tư Thành rõ như lòng bàn tay.
Nhưng hắn lại làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Cái gì! Lê Vương thế mà cũng dám mưu phản, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ Lê Vương điên rồi sao? Ngài coi trọng hơn như vậy, thế mà hắn lại.”
Sắc mặt Chiêu Vũ để tràn đầy mỏi mệt. Mấy ngày này, tin tức xấu liên tiếp ập tới làm tinh thần và thể xác của hắn đều cảm thấy mệt mỏi.
Nghe nói Tây Bắc cũng xảy ra chuyện, quái tộc dưới trướng của Vũ Vương am hiểu dùng cung tiễn, lại năm lần bảy lượt khiêu khích cờ của thành Bái Lâm.
Cờ xí của Thiết Ngô Quân đã bị bắn xuống rất nhiều lần.
Không thể đợi nữa, một tòa thành với quy mô không lớn, chỉ nhờ có Thiết Ngô Quân đóng quân ở nơi đó mới miễn cưỡng chống đỡ được. Nếu kéo dài lâu hơn, một khi Bái Lâm thất thủ, năm quận cũng sẽ không bình yên.
Chiêu Vũ đế cắn chặt răng, nhìn về phía Liên Tư Thành: “Đúng thế, cái tên lòng muông dạ thú kia, trẫm đã nản lòng với hắn rồi! Nếu hắn quyết tâm muốn đối đầu với trẫm, vậy trẫm tuyệt đối không để hắn được như ý. Liên khanh, thủy quân Đông Nam đều do người một tay phát triển lớn mạnh lên, toàn bộ quân đội đều tâm phục khẩu phục ngươi. Cho nên, người mới là người được chọn tốt nhất để dẫn dắt thủy quân Đông Nam. Hiện tại, Lê Vương nhìn như đang nằm trong binh trong tay, nhưng căn cứ theo lời phó tướng của ngươi là Trần Hiếu Chính, có vài vị lão tướng vẫn chưa phục hắn, chỉ là quy thuận ở mặt ngoài mà thôi. Bởi vậy, chỉ cần người đi vào trong quân, nhất định có thể đoạt lại thủy quân Đông Nam”.
Liên Tư Thành lộ ra biểu tình khó xử: “Nhưng mà, trong tay của Lê Vương có hổ phù của thủy quân Đông Nam. Còn trong tay thần lại chẳng có thứ gì, chỉ e không thể làm quân lính tin phục”
Chiêu Vũ để lấy một cuộn thánh chỉ từ một ngăn tủ trong tầm tay, đưa đến tay hắn. Thánh chỉ này là do Chiêu Vũ để tự mình nghĩ ra đêm qua, khi hắn chưa ngủ.
Bên trên viết rõ ràng từng chữ, bởi vì sức khỏe của chủ soái của thủy quân Đông Nam là Liên Tư Thành đã hồi phục, sau khi hoàng đế thận trọng suy xét, quyết định để Liên Tư Thành đảm nhiệm chức vụ chủ soái một lần nữa.
Mà Lê Vương Mộ Dung Bắc Yên, bởi vì hành động quái đản, không để hoàng để vào trong mắt, quyết định lập tức hủy bỏ giá trị của hổ phù trong tay hắn, mọi chuyện tuân theo lệnh của thánh chỉ.
Chiêu Vũ để còn phân phó, ra lệnh cho Liên Tư Thành sau khi thu phục binh quyền xong phải áp giải một nhà của Lê Vương về kinh, chờ xử lý.
Cái mà Liên Tư Thành cần chính là thành chỉ này. Nói thật, dựa theo lẽ thường, ở trong quân đội thì hổ phù có giá trị lớn hơn thánh chỉ.
Nếu là một người bình thường mang theo một cuộn thành chỉ không rõ ràng như này đi vào đoạt quyền trong quân đội, hơn phân nửa là tự chuốc nhục nhã.
Nói không chừng còn bị đối phương chém chết ngay tại chỗ. Nhưng Liên Tư Thành thì khác.
Chiêu Vũ để nói không sai, quân lính thuộc thủy quân Đông Nam tuyệt đối sẽ không bất kính đối với Liên Tư Thành.
Một vị chủ soái mới nhậm chức mấy tháng, chẳng qua là một tên đần bị mọi người lừa gạt mà thôi! Nếu để cho hắn ở trong quân một hai năm, may ra còn có khả năng thu mua những người này.
Nhưng nếu chỉ vỏn vẹn mấy tháng, ai cho hắn lá gan khiêu khích uy quyền của hắn ở thủy quân Đông Nam.
----------------------------