Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ vậy, Thường Lâm nghiêm túc nói: “Cô cảnh sát, các người muốn bắt người thì phải đưa ra chứng cứ, khi tôi là trưởng ban có tiếp xúc với nhà máy sản xuất dược phẩm Quan Thành, nhưng cũng chỉ ở mức độ bình thường, hơn nữa, vụ việc này cũng đã được kết án rồi, ông chủ của Quan Thành cũng đã chạy thoát, cô không thể đổ oan cho người tốt!”





Mạc Tiểu Nhiễm cười lạnh: “Đổ oan cho người tốt? Hẳn là ông vẫn còn nhớ Triệu Quân chứ!”






“Đây…đây…”





Nghe đến cái tên này, Thường Lâm bắt đầu run rẩy.





Mạc Tiểu Nhiễm cười lạnh: “Triệu Quân đã tự thú ở tỉnh Cán, cảnh sát bên kia đã dùng tốc độ nhanh nhất để đưa hắn ta về đây! Năm đó, ông cùng ông chủ của Quan Thành hợp tác với nhau tung thuốc giả ra thị trường, kiếm được rất nhiều tiền, sau khi gặp chuyện không may, ông còn giật dây Triệu Quân của thành phố ngầm, đe doạ người nhà bệnh nhân, giấu diếm sự thật, thậm chí còn đánh gãy chân đứa con của người bị hại, khiến cho người khác giận dữ, uy hiếp bọn họ im miệng! Tôi nói vậy hẳn là đúng rồi chứ!”








“Tôi…tôi không có, oan uổng!”, Thường Lâm bị doạ đến mức hai chân mềm nhũn.





Hắn ta thề, hôm nay hắn ta đến đây chỉ là vì muốn ra vẻ để xả cơn giận lúc trước bị Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi hãm hại, ai biết lại bị dính vào chuyện này?





“Oan uổng à, chúng tôi đã tìm được người bị hại, có hay không thì cứ chờ lấy lời khai của Triệu Quân và người bị hại là sẽ rõ! Dẫn người đi!”, Mạc Tiểu Nhiễm tức giận nói.





Hai cảnh sát trực tiếp bắt lấy Thường Lâm, lúc này, Trần Hạo mới mỉm cười tủm tỉm bước đến, anh nhìn chằm chằm Thường Lâm nói: “Ha ha, đây gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao? Vừa rồi ông Thường còn khua tay múa chân lắm cơ mà, đây là bị làm sao vậy?”





“Anh… Nhất định là anh!”, Thường Lâm giận dữ nói.





Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Ông Thường, tôi sợ là ông đã quen với việc vi phạm pháp luật rồi phải không? Sao nào, ông muốn tìm người đánh gãy chân tôi sao?”





“Anh…”





“Tôi cái gì?”, Trần Hạo cười tủm tỉm cắt ngang lời nói của Thường Lâm: “Muốn người ta không biết ông làm ra cái chuyện thối nát này à, chuẩn bị nửa đời sau phải cực khổ sống cùng gió Tây Bắc đi!”





Mạc Tiểu Nhiễm nhìn không vừa mắt dáng vẻ ra oai của Trần Hạo, tức giận nói: “Ngây người ra đó làm gì? Dẫn tên khốn này đi!”





Cấp dưới nghe vậy nhanh chóng dẫn Thường Lâm lên xe cảnh sát.





Mạc Tiểu Nhiễm lạnh lùng nhìn thẳng Trần Hạo: “Không phải là anh có bệnh đấy chứ!”





Tiếng quát này của Mạc Tiểu Nhiễm dọa sợ đám người của Cửu Khúc và cục quản lý dược phẩm đang đứng ở xung quanh.





Trần Hạo cười ha ha nói: “Cô Mạc, lời này của cô là có ý gì? Cô tới đây là để khám bệnh sao? Được thôi, cô chữa trị cho tôi đi!”





Mạc Tiểu Nhiễm tức giận nói: “Lần này anh cũng giở trò giống y hệt lần trước, cho người đặt chứng cứ lên bàn của tôi, anh đừng có nói là không phải anh làm! Lợi dụng tôi đến nghiện rồi phải không?”





Trần Hạo ngẩng mặt nhìn trời: “Cô Mạc, nếu như cô muốn khám bệnh cho tôi thì tôi sẽ không phản kháng đâu! Nhưng mà nếu như cô có ý đồ khác, tôi cũng chỉ có thể cam chịu mà mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng mà cô nhất định không được đổ oan cho tôi, tôi không thể nhận!”





“Trần Hạo, anh có tin là tôi bắt luôn cả anh đi không?”, Mạc Tiểu Nhiễm bùng nổ nói.



Trần Hạo cười ha ha duỗi tay ra: “Đến đây đi, còng tay tôi lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK