Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu? Ha ha ha!”, Tiêu Nhất Phi yêu kiều cười, quay sang nhìn về phía Trần Hạo: “Trần Hạo, cậu không nhận ra cậu chủ này sao? Ông ta tên là Cung Cửu Minh, ở đâu cũng có tiếng tăm lừng lẫy, hai giới hắc bạch đều phải nể mặt ông ta, gọi ông ta là ông Cửu!”


Trần Hạo không để ý đến Cung Cửu Minh, chỉ là có chút kinh ngạc với phản ứng của Tiêu Nhất Phi!



Anh biết chỉ sợ lúc này dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của Tiêu Nhất Phi là mưa to gió lớn trong lòng!


Tiêu Nhất Phi rất ít khi thất lễ, nhưng lúc này cô ấy đang gần mất lý trí!


Cung Cửu Minh nhìn thấy màn này, trong lòng khẽ thở dài, ông ta biết Tiêu Nhất Phi vẫn chưa bỏ qua những chuyện trong quá khứ!





Đương nhiên, nếu chuyện như thế xảy ra trên người Cung Cửu Minh, ông ta cũng không thể bỏ xuống được.


“Được rồi, tùy cháu gọi cậu là gì cũng được! Nhất Phi, lần này cậu tới, là đại diện cho dòng họ đến đón cháu trở về!”, Cung Cửu Minh nói thẳng ra mục đích của mình.


Tiêu Nhất Phi sững sờ, sau đó ôm bụng cười to, cười đến mức rớt nước mắt.


“Ôi... Chết cười tôi! Đón tôi trở về? Năm đó mấy người bỏ rơi tôi, lúc bố tôi quỳ xuống cầu xin, sao mấy người không nghĩ tới việc cho bố con chúng tôi một cơ hội? Bây giờ lại chạy tới giả làm người tốt? Là bởi vì tôi thành lập Cửu Khúc? Bởi vì tôi kiếm được nhiều tiền?”


Cung Cửu Minh nhíu mày: “Nhất Phi, cháu nên biết rõ, Cửu Khúc của cháu chả là gì ở trong mắt nhà họ Cung cả!”


Tiêu Nhất Phi bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Tôi trở về với ông, vậy bố tôi thì tính là gì? Tôi nên được gọi là gì? Đổi tên? Gọi là Cung Nhất Phi?”


Trong lòng Cung Cửu Minh bất đắc dĩ thở dài: “Ân oán đời trước không nên để cháu gánh chịu, lần này cậu tới đây không chỉ đại diện cho gia tộc, mà còn đại diện cho mẹ cháu, chị của cậu!”


Nhắc đến chữ mẹ, Tiêu Nhất Phi càng trở nên điên cuồng hơn.


“Ai nha, nếu ông không nhắc, tôi còn cho rằng mình là con khỉ nứt ra từ trong đá chứ! Mẹ ư...”


Tiêu Nhất Phi nói đến đây, giọng nói cũng run rẩy: “Mấy năm nay bà Diệp sống có tốt không? Nhất định là ăn ngon ngủ cho ngon, đúng rồi, bà ta vẫn còn thích thể hiện ra dáng vẻ cao thượng đó sao? Ha ha! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái nhìn vô tình của bà ta dành cho tôi và bố! Ngày ấy, tôi và người đàn ông ngốc nghếch kia chỉ là tép riu không đáng nhắc tới ở trong mắt bà ta!”


Trần Hạo ở bên cạnh nhẹ nhàng dùng tay vỗ lưng Tiêu Nhất Phi, anh có thể cảm giác được cả người Tiêu Nhất Phi đang run rẩy, cô ấy đang kiềm chế cơn giận của mình! Tiêu Nhất Phi như thế khiến trong lòng Trần Hạo rất thổn thức!


Cung Cửu Minh nghe Tiêu Nhất Phi nói đến những điều này, muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng có vẻ đã từ bỏ: “Nhất Phi, cháu không nên hận mẹ cháu, lại càng không nên hiểu nhầm bà ấy, bà ấy chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”


Cuối cùng Tiêu Nhất Phi đã trở nên điên cuồng, dùng hết sức lực để rống lên, cơ thể căng cứng, mặt mày méo mó.


“Tốt với tôi? Bà ta có biết là từ đó về sau, người đàn ông kia đã sống mơ mơ màng màng đến hơi thở cuối cùng không? Bà ta có biết được lúc người đàn ông kia bị xe đâm chỉ còn lại một hơi thở mong manh, vẫn còn nói chỉ muốn gặp bà ta một lần? Bà ta có biết hay không, từ đó về sau con gái của bà ta liền bắt đầu chăm sóc mình và một con ma men? Mà chỉ cần người đàn ông kia tỉnh táo là sẽ ôm con gái nghẹn ngào khóc rống?”


Tiêu Nhất Phi nghiến răng nghiến lợi, cơn giận trong mắt giống như một ngọn lửa, Cung Cửu Minh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng của lửa giận kia.


“Cậu tới là để giải quyết xong tâm nguyện của mẹ cháu, dẫn cháu về nhà, không phải đối đầu với cháu, Tiêu Nhất Phi cháu tỉnh táo một chút đi!”, Cung Cửu Minh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK