Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi Từ Tử Hàm đi rồi, sắc mặt của Hà Thi Vân liền ỉu xìu xuống.


Hôm nay coi như cô ta đã phải ra vẻ đáng thương trước mặt mọi người, nhưng lại không thể lấy lòng được ai hết, một cô chủ như cô ta sao có thể chịu đựng được?


Chỉ đáng tiếc, cho dù là nhà họ Murayama hay là Từ Tử Hàm, kể cả Duẫn Hồng Đào đều không phải là người mà cô ta có thể đắc tội!



Hà Thi Vân bỗng nhiên tính sổ lên trên đầu Trần Hạo một cách khó hiểu.


"Sao chổi đáng chết, nếu không phải gặp tên xui xẻo như anh, hôm nay tôi cũng sẽ không xúi quẩy như thế! Cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho Trần Hạo đâu, còn cả Bạch Phi Nhi, mấy người cứ chờ đó cho tôi!”


Hà Thi Vân nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này cô ta dữ tợn cứ như ác quỷ.


Mà lúc này Trần Hạo đã lái xe về tới biệt thự.


Trong phòng làm việc, Bạch Phi Nhi vừa xem hết tài liệu, sau khi để xuống thì day day huyệt thái dương, có vẻ rất mệt mỏi!





Lúc này Trần Hạo vừa vặn lên tầng, đi ngang qua cửa phòng làm việc thì nhìn thấy cảnh này.


"Về rồi?”, cô hỏi.


Trần Hạo gật đầu, nhìn Bạch Phi Nhi: “Em không thoải mái sao?”


"Thấy hơi đau đầu, có thể là bị cảm!”, Bạch Phi Nhi nói.


Trần Hạo mỉm cười đi đến sau lưng Bạch Phi Nhi làm cô giật mình, muốn ngăn cản đã không kịp nữa, anh đã đặt tay lên huyệt thái dương của cô rồi.


"Đã bảo em đừng liều mạng làm việc như vậy mà, bị cảm gì chứ, là mệt nhọc quá đấy!”


"Không có!”, Bạch Phi Nhi lạnh lùng phủ nhận.


"Em đừng quên, anh ngoại trừ là chồng của em, là nhân viên nhỏ ngồi ăn rồi chờ chết của Bạch thị ra, anh còn là một bác sĩ Trung y cực kì xuất sắc, có chuyện gì mà em có thể giấu giếm được anh chứ?”, Trần Hạo cười nói.


Bạch Phi Nhi còn muốn nói điều gì đó, nhưng rất nhanh đã bị Trần Hạo day trán đến mức rên hừ hừ.


Cách làm của Trần Hạo rất đặc biệt, một dòng nước ấm kì lạ chảy theo huyệt thái dương của Bạch Phi Nhi vào trong cơ thể, rất nhanh cảm giác buồn ngủ đã xông lên đầu.


Trần Hạo nói: “Đừng khẩn trương, thả lỏng, phương pháp này của anh chỉ để bổ trợ cho giấc ngủ, giúp em nâng chất lượng của giấc ngủ thôi!”


Rất nhanh Bạch Phi Nhi đã cảm giác mí mắt của mình đánh nhau, cũng sắp không mở ra được nữa.


Trần Hạo cười hỏi: “Bây giờ em đã biết mình mệt nhiều như thế nào không?”


Bạch Phi Nhi mệt mỏi quay sang nhìn Trần Hạo, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng ngủ, sau khi được anh day trán, cô không chỉ cảm thấy cả người dễ chịu, hơn nữa còn cảm thấy buồn ngủ.


Lúc này Bạch Phi Nhi không muốn làm việc gì hết, chỉ muốn nhanh chóng đi lên trên giường ngủ một giấc.


Nhưng cô vừa mới đứng dậy đã cảm giác dưới chân loạng choạng, cứ như giẫm lên trên bông, lắc lư mấy cái như sắp ngã quỵ.


Trần Hạo cười khổ tiến lên, bế cô kiểu công chúa.


"Anh… anh làm gì thế?”


"Đương nhiên là ôm em vào phòng rồi!”


"Anh…đừng làm loạn!”


Bạch Phi Nhi kinh ngạc đến tỉnh ngủ một chút, nhưng cả người vẫn là bủn rủn yếu ớt.


Rất nhanh Trần Hạo đã đưa cô lên trên giường trong phòng, sau đó đắp kín chăn lên cho cô.


"Nghĩ gì thế? Ôm em thì không thể là chuyện khác? Chỉ có thể là chuyện kia sao?”


Trần Hạo đắp kín chăn cho Bạch Phi Nhi xong thì kéo rèm cửa lại, sau đó rời khỏi phòng ngủ của cô.


Bạch Phi Nhi nhìn bóng lưng Trần Hạo, tất cả cảnh giác đều được buông xuống, rất nhanh đã mệt mỏi khép mắt lại.


Hôm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK