Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo cạn lời chỉ có thể vào văn phòng, người vừa mới nũng nịu với Bạch Phi Nhi không phải Tống Ninh Mông thì là ai?


Nếu nói Trần Hạo gặp ai nhức đầu nhất, Tống Ninh Mông thậm chí muốn so Tiêu Nhất Phi trong lòng anh xếp hạng còn cao!


Tiêu Nhất Phi là yêu nữ, thích yêu mị trêu chọc anh làm trò cười.



Mà Tống Ninh Mông thì là ma nữ, thích lôi kéo anh làm mấy trò cười vớ va vớ vẩn!


"Anh rể, mới bao lâu không gặp nhau chứ! Anh thấy em còn tỏ ra xa lạ, còn định quay đầu rời đi? Không được, em quyết định nửa năm tiếp theo đều ở Hải Dương!"


Trần Hạo nghe lời này thì không còn gì để nói nữa.


Bạch Phi Nhi cũng rất đau đầu, mặc dù cô thích cô nhóc này, nhưng dù sao bây giờ cô bé không còn là trẻ con nữa, là người cầm đầu một công ty, công ty lại ở La Thành, cô bé ở lại Hải Dương làm cái gì?


Chẳng phải là muốn xoá bỏ hết công lao khó khăn lắm mới góp nhặt được sao?


Bạch Phi Nhi cũng không muốn cô bé này sống không có mục tiêu như thế.





"Được rồi, chị đồng ý với em là được đúng không?”, nghĩ tới những điều này, Bạch Phi Nhi liền đồng ý với yêu cầu vô lý của Tống Ninh Mông.


"A...”, Tống Ninh Mông nghe nói như thế, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.


Trần Hạo thì cạn lời!


Đành bất lực nhìn Bạch Phi Nhi.


"Nhìn em như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh muốn một chút công lao mà Ninh Mông góp nhặt được ở nhà họ Tống bị huỷ đi vì anh sao?”, Bạch Phi Nhi nói.


Trần Hạo đau đầu, đây là logic gì chứ?


Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?


"Đi đi? Về sớm một chút!”, Bạch Phi Nhi cưng chiều nhìn Tống Ninh Mông rồi nói.


"Chị vạn tuế, vạn vạn tuế..."


Nói xong, cô bé liền chạy đến trước mặt Bạch Phi Nhi, thân mật khoác tay Trần Hạo, cọ cọ!


"Anh rể, đừng làm như bị thiệt thế chứ, hẹn hò với người đẹp mà? Cười một cái đi!”, Tống Ninh Mông cười tủm tỉm nói.


Trần Hạo chỉ muốn khóc cho Tống Ninh Mông xem.


Bạch Phi Nhi thấy một màn hai người rời đi cũng đau cả đầu.


Cô không hiểu lắm vì sao cô bé này lại dính Trần Hạo như thế?


Vừa rồi lại còn thân mật như vậy? Lớn tướng thế rồi! Không biết điều một chút nào cả!


Nghĩ đến điều này, Bạch Phi Nhi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.


Chẳng lẽ cô nhóc này thích Trần Hạo?


Không thể! Tên khốn này có gì tốt chứ?


Lúc Bạch Phi Nhi ý thức được mấy chuyện linh tinh trong đầu mình toàn liên quan đến Trần Hạo, vội vàng vứt mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu, tập trung tinh thần vào trong công việc một lần nữa.


Mà hai giờ sau, Tống Ninh Mông dẫn Trần Hạo xuất hiện ở bên ngoài một câu lạc bộ tư nhân ở La Thành.


Đến khi chiếc xe dừng lại, Trần Hạo vẫn còn im lặng.


"Anh nói này con bé kia, em cứ muốn dẫn anh đến đây làm gì vậy?"


Tống Ninh Mông cười tủm tỉm nói: “Anh rể, ở đây có rất nhiều trò vui mà? Bên trong có đủ loại phòng tập thể thao, một mình em không dám chơi, nghĩ đến bản lĩnh của anh rể, liền để anh đưa em đến chơi mà!"


"Anh..."


Trần Hạo chỉ muốn hộc máu.


Anh vốn cho rằng tìm chút chuyện cho cô nhóc này làm, cô bé sẽ bình thường một chút, không nghĩ tới lại hoàn toàn vô dụng, Tống Ninh Mông vẫn quái đản như thế, không biết làm việc đàng hoàng.


"Anh nói này Ninh Mông, dù sao bây giờ em cũng là tổng giám đốc của một công ty, em cứ mặc kệ công ty như vậy sao? Sao em không học được chị em một chút gì vậy?”, Trần Hạo tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK