Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy người này, Tống Ninh Mông liền thay đổi sắc mặt.


“Kim Xảo Nhược, tại sao lại là chị?”, thấy người tới, Tống Ninh Mông không nhịn được muốn phun ra.



Trần Hạo cũng sững sờ, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nghĩ lại, đây không phải là em gái của Kim Nam Diệu trên tài liệu của tổ điều tra, người mà ở đằng sau gây chuyện cho Giang Chiến Thiên - Kim Xảo Nhược sao?


Kim Xảo Nhược cười nhạt: “Tống Ninh Mông, trông dáng vẻ cứ như muốn ăn thịt người của cô kìa, tôi có ý tốt ở đây đợi cô, thế mà cô lại không biết tốt xấu!”


“Chờ tôi? Tôi không hẹn chị, cũng không muốn gặp chị, tránh ra, tôi đã hẹn với người ta rồi, chỗ này là do tôi đặt trước!”, Tống Ninh Mông nói.


Nếu nói Tống Ninh Mông không thích ai nhất ở La Thành, chắc chắn Kim Xảo Nhược có thể xếp vào năm vị trí đầu.





Hai người vẫn luôn không hợp nhau, Tống Ninh Mông chán ghét Kim Xảo Nhược ra vẻ ta đây, đến chỗ nào cũng làm to chuyện, cực kì thích thể hiện, hơn nữa người phụ nữ này lại không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân, Tống Ninh Mông không có một chút ấn tượng tốt nào.


Kim Xảo Nhược thì không thích vẻ cao thượng của Tống Ninh Mông, càng ghen ghét Tống Ninh Mông xinh đẹp hơn cô ta.





Một tới hai đi, hai người trở mặt, quan hệ cũng càng ngày càng ác liệt, người ở La Thành đều biết, chỉ cần hai người gặp mặt, chắc chắn sẽ có kết quả không ai nhường ai.


“Cô đang chờ ông Vương sao?”, Kim Xảo Nhược cười nói.


Nghe cô ta nói như vậy, Tống Ninh Mông lập tức trợn tròn hai mắt.


“Làm sao chị biết?”, Tống Ninh Mông hỏi.


“Lúc vừa mới đến tôi nhìn thấy ông ấy, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng, vội vàng đi luôn rồi, bảo tôi cho cô biết là công ty của bọn họ và Thương mại Tống Thị không thích hợp để hợp tác với nhau đâu, tôi đây cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên đứng ở đây chờ cô!”, Kim Xảo Nhược hời hợt nói, giống như mọi chuyện đúng là thế.


Nghe thấy như vậy, Tống Ninh Mông biết chắc chắn do cô ta bày trò, phá đám chuyện của cô bé, nên thấy rất tức giận.


Con người hèn hạ này quấy rầy chuyện của Tống Ninh Mông, còn cố ý chờ ở đây để chọc giận mình, cô bé vốn cũng không phải là một người tầm thường, sao có thể nhịn được cơn tức này? Lập tức đáp lời.


“Kim Xảo Nhược, chị có bệnh thì tự đi chữa đi, chạy tới đây le ve trước mắt tôi làm gì? Tôi cũng không phải là bác sĩ thú y!”, Tống Ninh Mông nói.


Một giây trước, trên mặt Kim Xảo Nhược vẫn còn tràn đầy vẻ đắc ý, cảm thấy lần này mình đã khiến Tống Ninh Mông phải kinh ngạc rồi, rất hả giận, mà một giây sau khi cô bé nói ra mấy lời này, trong nháy mắt đã khiến cô ta tức điên.


“Cô nói cái gì?”, Kim Xảo Nhược nói.


“Nói cái gì chị nghe không hiểu sao? Xéo đi, đây là bàn tôi đã đặt trước, cho dù người mà tôi hẹn không đến thì chị cũng không có tư cách ở đây để làm tôi chướng mắt!”, Tống Ninh Mông dữ dằn nói.


Kim Xảo Nhược hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để giữ vẻ bình tĩnh trên mặt: “Tống Ninh Mông, cô đừng vội đắc ý, có ai không biết cô đang dựa hơi một ông già ngoại quốc mới ngồi lên được vị trí tổng giám đốc của Thương mại Tống Thị chứ? Bằng vào năng lực của cô thôi thì làm sao xứng? Lão già ngoại quốc kia liên tục không ngừng đưa các mối làm ăn cho cô, cô lấy lòng ông ta kiểu gì vậy? Dạy tôi một chút đi!”


Lần cãi nhau này của hai người khiến cho không ít người xung quanh chú ý. Hai người phụ nữ đều là các cô chủ nổi tiếng của La Thành, trong lúc nhất thời, mọi người đều biết kịch hay sắp bắt đầu.


Tống Ninh Mông nghe Kim Xảo Nhược nói như vậy cũng rất tức giận, cô ta cố tình vạch rõ ngọn ngành trước mặt mọi người, còn ám chỉ mình và Ruth có quan hệ không bình thường, hiển nhiên là muốn khiến cô bé bị mất hết mặt mũi, nhưng sao có thể nhận thua được.


“Người như ông Ruth là kiểu thấy mặt mũi nhà họ Tống chúng tôi có thể hợp tác được, nên mới đưa cho tôi nhiều mối làm ăn, nói về việc lấy lòng người thì tôi có thể không sánh bằng chị, người ở La Thành có ai không biết chị là cái xe ô tô công cộng? Đàn ông tiếp cận chị cũng chỉ vì muốn lên xe, sau đó… Đến trạm thì xuống!”, Tống Ninh Mông cười tủm tỉm nói.


Kim Xảo Nhược như bị tát một cái đau điếng, xung quanh có không ít người cười trộm, hiển nhiên là cô bé đã thu về cho mình không ít đồng minh!


Nếu như không phản kích lại Tống Ninh Mông một câu thật sắc bén thì không phải là sẽ trèo lên đầu cô ta ngồi luôn sao?


Nghĩ đến đây, Kim Xảo Nhược bèn cười: “Ha ha! Chị đây cũng không dám so với cô đâu! Chẳng phải không có việc gì cũng chạy đến Hải Dương tìm anh rể cô hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK