Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta sững sờ, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghĩ thầm anh có ý gì? Cái gì gọi là tôi cũng biết rõ?


Không đợi Phượng Loan giải thích, Tả Phong Hàn đã hỏi han ân cần: "Phượng Loan, vết thương của cô không sao chứ? Sau khi tôi biết được tin tức này liền lập tức chạy đến! Cô bị thương ở đâu?"



Sau lần giao đấu ngắn ngủi với Trần Hạo, Tả Phong Hàn lại làm như ở đây không có mặt anh vậy, mà lo lắng dồn hết sự chú ý lên trên người Phượng Loan.


Đồng thời, sự quan tâm của Tả Phong Hàn khiến lời nói châm chọc mới hiện ra trong lòng Phượng Loan bị nghẹn ở cổ họng trong chớp mắt, nói không nên lời, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười, nói: "Trần Hạo xoa bóp cho tôi rồi, đã tốt hơn nhiều!"


Tả Phong Hàn lo lắng nói: "Tùy tiện xoa bóp sao được? Bây giờ Lang Hiểu Vân đang đi thăm lãnh đạo quân khu phía Tây của tỉnh Sở, anh ta là quân y, y thuật rất cao siêu, lại có quan hệ với nhà họ Tả chúng tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta, chắc hẳn hai giờ là có thể đến!"





Lúc nói những lời này, Tả Phong Hàn tỏ ra rất khẩn trương, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.


Trong lòng Phượng Loan không thích, lại không tiện thể hiện ra ngoài: "Không cần, tôi thật sự không có chuyện gì!"


Trần Hạo ở bên cạnh mỉm cười nghiền ngẫm, thầm nghĩ, tên này đang cố tình khoe khoang thân phận của mình đây mà!


Nhà họ Tả? Lang Hiểu Vân là quân y? Thêm cả đi thăm lãnh đạo quân khu phía Tây của tỉnh Sở?


Chỉ tuỳ tiện nói ra một câu quan tâm, nhưng trong đó lại lộ ra mấy thông tin mấu chốt! Mỗi thông tin đều nhằm mục đích khoe khoang năng lực và thế lực của bản thân. Trần Hạo biết, Tả Phong Hàn lợi hại hơn những tên con ông cháu cha mà anh gặp trước đó rất nhiều! Lòng dạ người này rất sâu!


Tả Phong Hàn mỉm cười, thân thiết nhìn Phượng Loan: “Lang Hiểu Vân rất thân với tôi, gọi một cuộc điện thoại là anh ta sẽ tới ngay, vết thương này nhìn qua có vẻ nhỏ, nhưng không thể chủ quan được! Sao có thể tùy tiện xoa bóp một chút thôi? Lỡ như để lại di chứng, sau này sẽ rất phiền phức!”


Trong lòng Phượng Loan bực bội không thôi, cô ta không có ấn tượng tốt về Tả Phong Hàn, cảm thấy tên này rất dối trá, hơn nữa còn luôn làm ra vẻ kiêu ngạo. Phượng Loan thật không biết anh ta có cái gì để kiêu ngạo, không phải chỉ là đầu thai tốt hơn người khác một chút thôi sao?


Nhưng mỗi lần gặp mặt, Tả Phong Hàn đều nói chuyện không có chút lỗ hổng nào, cho dù Phượng Loan có ý kiến với anh ta cũng không thể nào thể hiện ra, cho dù tức giận cũng không thể bùng nổ!


Lần này, cô ta biết rõ, nếu như mình không lập tức ngăn cản, Tả Phong Hàn sẽ thực sự gọi quân y Lang Hiểu Vân đến xem xét vết thương cho mình, Phượng Loan buồn bực nói: “Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, để tôi đi pha trà cho các anh!”


Nói xong, cô ta như cố tình chứng minh cho Tả Phong Hàn xem, nhẹ nhàng đứng dậy đi vào trong phòng bếp.


Tả Phong Hàn mỉm cười nói: “Được! Nếu như cô đã không sao thì tôi cũng yên tâm rồi!”


Trần Hạo vẫn nghiền ngẫm quan sát cái tên con ông cháu cha này, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Phượng Loan biến mất sau cửa bếp, sắc mặt của Tả Phong Hàn mới chậm rãi biến hoá, dáng vẻ phong độ, nho nhã lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ sắc bén và kiêu ngạo, anh ta chậm rãi quay sang nhìn Trần Hạo.


“Tôi không biết anh là ai? Cũng chẳng quan tâm điều này! Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, cho dù giá trị của bản thân có như thế nào thì cũng phải có lòng tự trọng! Là cóc ghẻ thì đừng có ảo tưởng đến chuyện ăn thịt thiên nga, người mà mình không nên nhớ thương thì cũng đừng nhớ thương làm gì, miễn cho bản thân lại trêu chọc phải phiền phức không đáng có!”


Ánh mắt của Tả Phong Hàn tràn đầy kiêu ngạo nhìn thẳng vào anh.


Trần Hạo dường như không nghe thấy lời anh ta nói, anh không thèm để ý đến ý đồ ra oai của Tả Phong Hàn, chỉ nhẹ nhàng ngoáy ngoáy lỗ tai, lười phản ứng lại!


Hành động của Trần Hạo khiến cho anh ta tức giận không thôi! Nhưng rất nhanh sau đó, không hiểu sao Tả Phong Hàn lại nở nụ cười, trở về dáng vẻ kiêu ngạo tựa như bậc đế vương: “Người có cá tính, thường không có kết cục tốt!”


Tả Phong Hàn vừa dứt lời, Phượng Loan đã bưng hai cốc trà từ trong bếp đi ra.


Một chiếc là màu xanh trong suốt, một chiếc là màu hồng phấn, trên thân còn in hình Hello Kitty rất đáng yêu, hiển nhiên chiếc cốc này là cái mà Phượng Loan thường dùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK