Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo nghe thấy giọng nói này thì ngẩn người thật lâu, chắc chắn mình chưa từng nghe thấy.


"Ha ha! Có phải bây giờ mày rất bất lực không? Tao nói cho mày biết, Giang Ngạo Tuyết chỉ là món khai vị thôi! Tiếp theo sẽ là Bạch Phi Nhi, Tiêu Nhất Phi và nhiều đứa khác nữa, mày được phúc nhiều gái theo nhưng nhiều quá cũng thành họa đấy!"


Trần Hạo chất vấn: "Mày là ai?"



"Không phải mày giỏi lắm sao? Đoán thử xem!", người đàn ông trong điện thoại cười khẩy.


Trong đầu anh thoáng qua những đối thủ gần đây của mình, nhưng rất nhanh đều bị lược bỏ.


Nếu những người này có hành động gì thì chắc chắn Lý Vân Dương đã đề phòng từ trước rồi!


Trần Hạo thầm nghĩ, rốt cuộc thì mình đã bỏ qua ai?


Anh muốn nói thêm để kéo dài thời gian nhưng đối phương không cho phép.


"Trần Hạo, đã đến giờ..."





"Vút!", người đàn ông kia vừa lên tiếng thì Giang Ngạo Tuyết tung người nhảy xuống.


"Không..."


Bạch Phi Nhi và những người khác hét toáng lên.


Trong lúc tất cả mọi người đều hoang mang, kinh hoàng thì một bóng đen lao như bay đến.


Người đó nhảy xuống sân thượng theo Giang Ngạo Tuyết.


Sự đau khổ trong lòng bọn họ đều bị nỗi hoảng hốt thay thế.


"Ai nhảy xuống theo vậy, ai...", Bạch Phi Nhi la lên.


Lý Phần ngơ ngác nhìn vị trí đứng vừa rồi của Trần Hạo đã trở nên trống rỗng, nói: "Chủ tịch, là Trần Hạo, Trần Hạo đã nhảy xuống!"


Trong nháy mắt ấy, trái tim Bạch Phi Nhi thắt lại, cô xông đến bên mép sân thượng.


Giữa lúc đó, Trần Hạo đang ở giữa không trung lao thẳng xuống mặt đất như một mũi tên thật dài, chẳng mấy chốc tốc độ đã vượt qua Giang Ngạo Tuyết. Khi hai người sắp ngang bằng nhau, anh kéo chặt tay cô ấy lại.


"Tôi...trời ơi!"


Bấy giờ Giang Ngạo Tuyết mới tỉnh táo lại, thôi miên đã mất hiệu lực. Cô ấy cực kỳ hoảng sợ khi thấy mình và Trần Hạo đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh.


Giang Ngạo Tuyết kinh hoàng nhìn anh, trong đầu hiện lên khung cảnh trước khi nhảy lầu. Là cô ấy cố ý làm vậy, đột nhiên cô ấy nhảy xuống sân thượng, sau đó Trần Hạo nhảy xuống theo.


Lúc này đây, hai người sống chết có nhau, trong phút chốc tình cảm dành cho Trần Hạo luôn bị Giang Ngạo Tuyết đè nén trong lòng tuôn trào như đê vỡ.


Anh ấy vì mình không cần cả mạng sống ư?


Giang Ngạo Tuyết! Có một người đàn ông không tiếc mạng sống vì mày này!


Trước đây mày sợ cái gì? Tại sao không dám yêu?


Chỉ tiếc là sắp phải chết rồi!


Trong lòng Giang Ngạo Tuyết ngổn ngang nhiều cảm xúc, có sự kinh hoàng trước khi chết, có hối hận, nhưng nhiều hơn là tiếc nuối.


"Két két két két!"


Cô ấy đang bị nhấn chìm trong những cảm xúc u tối, không hề lạc quan thì bên tai vang lên tiếng nứt toạc kinh khủng.


Giang Ngạo Tuyết ngẩng phắt đầu lên, thấy một tay của Trần Hạo đang ma sát vào tường của tòa cao ốc, dường như anh muốn nắm lấy cái gì đó để không tiếp tục rơi xuống nữa.


Lực quán tính lớn làm cho cánh tay của Trần Hạo bị kéo đến biến dạng, không ít gạch men bị ngón tay của anh cào ra, rơi xuống. Chỉ mới mấy giây mà bàn tay của Trần Hạo đã chảy máu đầm đìa, để lại vết máu ghê rợn trên tường.


Tuy không thể bắt lấy cái gì để không tiếp tục rơi xuống nhưng ít ra có thể làm chậm tốc độ rơi của hai người.


Giang Ngạo Tuyết nhìn nét mặt cương nghị và kiên cường của Trần Hạo, không nhịn được nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng anh.


Dù đang trong lúc lâm nguy, có khả năng sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào, từ nhỏ đến lớn Giang Ngạo Tuyết chưa bao giờ có cảm giác an toàn như lúc này. Cảm giác an toàn ấy là do Trần Hạo cho cô ấy.


"Ôm chặt tôi!", Trần Hạo dặn dò Giang Ngạo Tuyết rồi giơ nắm đấm lên.


Nghe vậy, cô ấy ôm người anh thật chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK