Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trận so đấu khí thế này, Bá Hành thất bại thảm hại.


Trần Hạo vẫn đang tiến về phía trước, Bá Hành chỉ có thể từng bước lùi về sau: “Ông nghĩ nếu như tôi muốn làm gì cô chủ nhà ông thì bản thân ông có thể ngăn cản được tôi sao?”


Cuối cùng, Bá Hành bị Trần Hạo dồn vào một góc, ánh mắt anh sắc bén đến mức ông ta không dám nhìn thẳng.



Chỉ trong nháy mắt, Bá Hành đã hiểu được, ông ta đã thua cái người trẻ tuổi đang đứng trước mặt đây, thua đến mức thương tích đầy mình.


Loại thất bại này, không chỉ ở trên phương diện thực lực kém cỏi, mà là hoàn toàn thất bại trên cả phương diện tinh thần, thậm chí, so về độ cứng cỏi của ý chí, ông ta cũng không phải là đối thủ của người này.


Loại khí thế khủng bố này, Bá Hành chỉ mới thấy ở trên người Diệp Thiên Nam.


Hiện tại, Bá Hành chỉ biết, người thanh niên đang đứng trước mặt mình đây là sự tồn tại có thể đứng sánh vai với đại ca của ông ta.





Rốt cuộc tên nhóc này là ai? Sao lại có thực lực khủng bố như vậy?


Mà lúc này, sau khi dồn Bá Hành vào một góc, Trần Hạo mở miệng nói: “Không biết điều, hy vọng ông không làm ra chuyện gì ngu xuẩn, ép tôi phải làm chuyện mà tôi không muốn làm!”


Trần Hạo chăm chú nhìn Bá Hành một lúc lâu, sau đó mới xoay người rời đi.


Tiếp đó, anh nhìn về phía Diệp Nhược Yên, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Người đẹp, thật sự là cô nhận nhầm người rồi, thật ra tôi rất hy vọng tôi là người đàn ông kia, có thể được một người đẹp khác phái nhớ thương như thế này, thật đúng là vinh hạnh của một người đàn ông!”


Nói đến đây, Trần Hạo lại chuyển hướng: “Đáng tiếc, tôi không phải là người nọ! Tất nhiên, những lời tôi vừa nói vẫn tính, nếu như cô muốn làm tình nhân của tôi thì tôi cũng không ngại đâu!”


Diệp Nhược Yên vẫn ngốc nghếch nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt cố chấp kia của cô ta khiến cho Trần Hạo không khỏi sợ hãi.


Theo bản năng, anh dời ánh mắt sang chỗ khác: “Người đẹp, cảm ơn cô đã giúp tôi giải vậy, tôi phải đi rồi!”


Diệp Nhược Yên đuổi theo Trần Hạo, cô ta đưa tay túm lấy áo anh.


“Anh có thể nghe em kể chuyện xưa không?”


Trần Hạo biết rõ, chuyện xưa này nhất định là cảm động trời đất, tốt hơn hết là không nên nghe!


Nhưng anh lại không khống chế được chính mình, cuối cùng vẫn dừng lại.


Thấy Trần Hạo không đi, Diệp Nhược Yên mỉm cười, thản nhiên nói: “Ngày trước ở thủ đô, có hai đứa nhỏ vô tư chơi đùa cùng nhau, cậu bé lớn hơn một chút, tự xưng là anh trai, còn cô bé nhỏ hơn lại vô cùng yêu thích dáng vẻ oai hùng của anh trai nhỏ, thích làm em gái của cậu bé, hai người quen nhau từ khi bốn, năm tuổi, mãi cho đến năm mười tuổi, tất cả đều rất tốt đẹp!”


Nói đến đây, ánh mắt Diệp Nhược Yên có chút mê ly, giống như là đang chìm vào trong hồi ức.


“Cô bé đã từng nghĩ, bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên, khi cô bé mười tuổi đã rung động với người anh trai từ nhỏ lớn lên bên mình, hiểu được cảm giác mê đắm, quyến luyến không rời là như thế nào, rồi dần dần được nếm trải hương vị tuyệt vời của mối tình đầu”.


“Cô bé sẽ ngốc nghếch nhìn chằm chằm bóng dáng của anh trai hồi lâu, khi nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị mang theo vài phần non nớt của anh trai, cô bé sẽ đỏ mặt, trái tim sẽ đập thình thịch! Mỗi đêm, cô bé đều nghĩ đến anh trai nhỏ, còn lén lút đặt ảnh chụp của cậu bé ở dưới gối, để được cùng cậu bé đi vào giấc ngủ!”


“Mặc dù cô bé còn chưa lớn, nhưng đã được hưởng thụ sự đối đãi mà rất nhiều người phụ nữ trên thế giới này cả đời cũng không được nếm trải, cô bé được anh trai cưng chiều hết mực, khi ở bên cạnh anh trai, cô bé giống như là có được cả thế giới!”


“Cô bé vẫn còn nhớ rõ, năm ấy, khi hai người bọn họ đang chơi đùa thì bị kẻ xấu bắt cóc, anh trai nhỏ đã mạo hiểm tính mạnh để cứu cô bé ra khỏi cái nơi ma quỷ ấy, sau đó, hai người bọn họ chạy trốn giữa trời tuyết lạnh giá, cô bé đã nghĩ có lẽ bản thân mình sẽ bị chết cóng, kết quả là anh trai đã cởi quần áo trên người ra, đưa quần áo cho cô bé!”


Kể đến đây, Diệp Nhược Yên nhìn về phía Trần Hạo, si mê nói: “Không biết anh trai nhỏ có biết hay không, kể từ ngày đó, trong lòng cô bé bắt đầu nảy sinh một ước nguyện, đó là được ở bên cạnh anh trai cả đời, sau khi lớn lên sẽ trở thành bà xã của anh trai, rồi cùng nhau già đi, bên nhau cho đến hết cuộc đời!”


Trần Hạo né tránh ánh mắt của Diệp Nhược Yên, cảm xúc của anh bị lời kể của cô ta ảnh hưởng, không ngừng phập phồng.


“Chỉ là đáng tiếc, sau một hồi biến cố, khiến cho bọn họ người trời nam kẻ đất bắc, nhưng em gái rất muốn nói với anh trai rằng, cho tới tận bây giờ, cô ấy sẽ không bao giờ quên được anh, mỗi ngày đều nghĩ đến anh cả trăm lần, mỗi ngày đều chờ mong ngày gặp lại, mỗi ngày đều ảo tưởng bản thân trở thành vợ của anh, tưởng tượng ra dáng vẻ của bản thân khi mặc vào bộ váy cưới!”


Trần Hạo im lặng.


Diếp Nhược Yên nhẹ nhàng nói: “Em gái sẽ không quên ước hẹn của hai người, vĩnh viễn sẽ không quên, cô ấy vĩnh viễn nhớ kỹ anh Tiểu Hắc của cô ấy!”


Trần Hạo hít một hơi thật sâu, khi đối mặt với Diệp Nhược Yên, anh lại trở vẻ dáng vẻ bất cần đời.


“Người đẹp, câu chuyện này của cô thật khiến người ta cảm động, nhưng khi trưởng thành, sao cô có thể biết được là người anh trai này của cô sẽ không thay đổi? Hoàn cảnh có thể thay đổi một con người, không ai có thể chống lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK