Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Nhạc Tín mở miệng nói: “Cô Tiêu, tôi biết chúng ta vừa mới quen nhau chưa được bao lâu, cho nên trong lòng cô vẫn có nhiều điều e ngại, cũng như chưa hiểu biết rõ về tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô, tôi sẽ cạnh tranh công bằng!”



Tiêu Nhất Phi tức giận đến bật cười, đang muốn mở miệng mắng, anh là cái cọng hành gì, cạnh tranh cái rắm.


Không để cho Tiêu Nhất Phi có cơ hội nói chuyện, Tiêu Thuý Lan đã cướp lời nói: “Cậu Nhạc, cậu nói cái gì thế! Cái loại rác rưởi này sao có thể so được với cậu? Bất kể là tiền bạc, ngoại hình, năng lực hay địa vị, cậu ta cũng không cùng một đẳng cấp với cậu Nhạc! Cậu ta chỉ là một tên bụi đời xấu xí, tồi tệ mà thôi!”


Lúc này, Trần Hạo mới thở ra một hơi.





Anh vội vàng từ La Thành trở về đây chỉ mất có nửa giờ đồng hồ, bánh xe cũng suýt chút nữa mà bốc lửa luôn.


Giờ phút này gặp mặt, đối phương đã nhắm mũi nhọn vào anh, nếu như không bày tỏ thái độ một chút thì anh vẫn còn là Trần Hạo sao?


“Tôi nói này bác gái, cái từ xấu xí này dùng để miêu tả bà thì có vẻ hợp lý hơn đó? Bà đã quên dáng vẻ kêu gào của bà, rồi bị người khác ném ra ngoài như một con chó sao?”, Trần Hạo mỉm cười tủm tỉm nói.


Nhắc tới chuyện này, Tiêu Thuý Lan lập tức bùng nổ: “Nhất Phi, cô đã nói với cháu là người đàn ông này có vấn đề rồi, ở Thái Cổ, cậu ta cố tình để người khác ném cô của cháu ra ngoài, cháu nói xem cậu ta có phải là người không biết lễ phép hay không?”


Tiêu Nhất Phi nói: “Xin lỗi cô, chuyện này cháu đã quyết định rồi, đời này cháu chỉ chấp nhận một mình Trần Hạo, ai nói gì cũng vô dụng thôi!”


“Nhất Phi? Có phải là cháu điên rồi hay không? Cháu dám không nghe theo ý của cô? Cháu đã quên ai là người trợ giúp cháu, nuôi cháu lớn rồi sao? Không có Tiêu Thuý Lan, sao cháu có thể có được ngày hôm nay? Nếu cô không gật đầu đồng ý, cháu không thể ở cùng với tên đàn ông không ra gì này, cái loại chó mèo rác rưởi này mà cũng xứng với cháu sao?”


Ngoài mặt, Tiêu Thuý Lan giả vờ như suy nghĩ vì Tiêu Nhất Phi, nhưng thật ra trong lòng đang cực kỳ lo lắng, nếu như Tiêu Nhất Phi nhất quyết muốn kết hôn với Trần Hạo, thì số tiền mà nhà họ Nhạc, chức quan mà nhà họ Cung đồng ý cho bà ta sẽ tan thành mây khói.


Nhạc Tín cũng không ngờ Tiêu Nhất Phi lại cố chấp như vậy, dường như những lời khuyên bảo của Tiêu Thuý Lan bị phản tác dụng, cậu ta mỉm cười ngăn cản Tiêu Thuý Lan đang muốn nói tiếp.


“Cô Tiêu, Nhạc Tín tôi là một người vô cùng công bằng, đã nói một thì sẽ không nói hai, tôi nói cạnh tranh công bằng thì nhất định sẽ làm được, mặc dù cô đã tỏ rõ thái độ của mình, nhưng tôi sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy! Chúng ta chỉ vừa mới quen nhau, cô cũng chưa hiểu biết nhiều về tôi! Cũng chưa hiểu biết nhiều về gia đình của tôi.


Chúng ta đều đã là người trưởng thành, trước khi quyết định điều gì, tôi nghĩ nên bình tĩnh suy nghĩ một chút! Không thể khẳng định chắc chắn như vậy, cô còn chưa tiếp xúc với tôi, sao cô có thể biết được, anh ta thích hợp với cô hơn tôi?”


Trên mặt Nhạc Tín lộ ra một nụ cười tự tin, nhẹ nhàng khuyên nhủ Tiêu Nhất Phi.


Vẻ mặt Tiêu Nhất Phi giống như là bị đau trứng, đời này, Tiêu Nhất Phi chưa từng sợ ai, lại càng không sợ phiền phức!


Nhưng mà mọi chuyện trên đời này đều có ngoại lệ, đối với Tiêu Nhất Phi cũng như vậy, cô ấy có thể gạt bỏ tất cả tình thân, nhưng duy nhất Tiêu Thuý Lan là cô ấy không thể nào gạt bỏ được.


Mặc dù nhân phẩm của Tiêu Thuý Lan chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là cô của Tiêu Nhất Phi, đối với cô ấy vẫn có ơn nuôi dưỡng.


Nhạc Tín thấy Tiêu Nhất Phi không nói lời nào liền cho rằng Tiêu Nhất Phi đã bị mình thuyết phục, cậu ta tiếp tục nói: “Cô xem, không nói đến những phương diện khác, có lẽ cô không hiểu biết nhiều về thế lực của nhà họ Nhạc, tôi biết Cửu Khúc của cô đang hoạt động rất tốt, dựa vào tốc độ phát triển của hiện tại, rất nhanh sẽ trở nên to lớn, nhưng có lẽ cô không biết, nhà họ Nhạc của chúng tôi ở Yêu Đô cũng là một cây cổ thụ trong lĩnh vực y dược, nếu như sau này cô có thể chấp nhận tôi, hai bên kết hợp, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK