Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, ngay cả Vu Thừa Dân cũng đang hối hận không thôi, ông ta thầm nghĩ, nếu như thái độ của ông ta đối với Trần Hạo tốt hơn một chút, hoặc là chịu nghe theo lời nói của cậu ta, thì tình hình bây giờ có phải đã khác rồi không?


Nếu con phố này gặp chuyện không may, vị trí lãnh đạo của ông ta cũng coi như chấm hết! Sau đó, người chịu trách nhiệm trước hết chính là ông ta!


Nghĩ vậy, Vu Thừa Dân không nhịn được mà thở dài.



Ầm! Ngay sau đó, ở phía xa xa, một cột nước nữa lại phóng lên cao.


Người dân xung quanh ngã tư lúc này mới phản ứng lại, trên đường vang lên những tiếng kêu la hoảng sợ, mọi người không ngừng chạy trốn như ruồi bọ mất đầu, tất cả trở nên hỗn loạn.


Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Vu Thừa Dân biết, nếu như ông ta không đưa quyết định sáng suốt, chỉ sợ chuyện này sẽ càng thêm phiền phức!


Vu Thừa Dân quyết định thật nhanh: “Mau đi sơ tán mọi người, nhanh!”


“Ông Vu, hay là ông rút lui đến ngã tư kế tiếp để chỉ đạo đi? Nơi này rất nguy hiểm!”, một gã cấp dưới nịnh nọt nói.


Sắc mặt Vu Thừa Dân lạnh lùng: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói như thế, tôi rút lui? Đầu óc cậu có vấn đề à?”





La Tam Thanh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, gã ta quay sang nhìn Trần Hạo hỏi: “Đây…Thật sự là Thuỷ Thôn Sơn Trận?”


Trần Hạo thản nhiên gật đầu.


“Cậu có thể phá giải trận pháp này không?”, La Tam Thanh hỏi tiếp.


La Tam Thanh vừa nhắc đến vấn đề này, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.


Trần Hạo cũng không cảm thấy khó chịu vì ánh mắt của mọi người tập trung lên người mình, anh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt rồi khẽ gật đầu.


Thấy Trần Hạo có thể giải quyết được, mọi người lập tức trở nên vui mừng, trong nháy mắt cả đám vây quanh Trần Hạo.


“Cậu Trần…Không…Trần đại sư, hy vọng cậu có thể ra tay cứu giúp!”, người nói chuyện đầu tiên là La Tam Thanh.


Trần Hạo chỉ cười nhạt, không trả lời.





Vu Thừa Dân tiến lên nói: “Trần đại sư, lúc trước là tôi không tôn trọng cậu, sau này tôi sẽ xin lỗi rồi giải thích với cậu đàng hoàng, tôi hy vọng cậu có thể tạm thời bỏ qua chuyện cũ mà ra tay trợ giúp, nơi này có rất nhiều người dân, còn có phần lớn các quán xá, nếu như thực sự xảy ra chuyện không may, tổn thất kinh tế là chuyện nhỏ, có người chết mới là chuyện lớn, đó là tội lỗi của tôi, tôi cầu xin cậu!”


Trần Hạo vẫn từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt cười.


Đám người thi nhau cầu xin Trần Hạo ra tay, trong này, có người thật lòng suy nghĩ cho người dân như Vu Thừa Dân, cũng có không ít người không muốn bị liên lụy vào đó, suy nghĩ vì chính mình.


Trong nháy mắt, xung quanh Trần Hạo không ngừng vang lên những tiếng cầu xin, nhưng anh vẫn đứng yên bất động.


Lúc này, Mễ Giang Hàn mới phản ứng được, đi đến trước mặt Trần Hạo: “Trần đại sư, hy vọng cậu có thể nể mặt tôi, nể mặt nhà họ Mễ chúng tôi mà giúp một tay!”


Trần Hạo cười một tiếng, cuối cùng đã tỏ vẻ, lạnh nhạt gật đầu với Mễ Giang Hàn: “Tôi sẽ nể mặt ông Mễ!”


Sau đó Trần Hạo đi đến trước mặt La Tam Thanh: “Cho tôi mượn lá bùa của ông một lát!”


La Tam Thanh nhanh chóng lấy lá bùa ra, anh cầm lấy lá bùa, cắn rách đầu ngón tay vẽ lên trên đó.


Trong nháy mắt, kí hiệu trên lá bùa đã biến thành những đường nét hoa văn dưới nét vẽ của Trần Hạo.


Nhìn thấy cách anh vẽ bùa, La Tam Thanh kinh ngạc đến mức trừng cả mắt.


Sau đó, Trần Hạo vứt ra ngoài vèo một tiếng, vèo vèo vèo! Những lá bùa tung bay.


Khác hẳn với gã ta lúc trước ném ra từng lá bùa, Trần Hạo lại ném tám lá bùa ra liền một lúc, đều chú ý đến các vị trí bát quái. Sau khi tám lá bùa lơ lửng trên không trung, anh lại xuất hiện ở gần cái hố nối liền với mạch nước ngầm, đạp mạnh lên trên đó một cái.


“Trận thành!”, Trần Hạo quát khẽ một tiếng.


Ầm ầm! Chẳng biết tại sao, sau khi Trần Hạo đặt chân xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy như bị búa nặng nện vào trong lòng.


Vèo vèo vèo! Đống lá bùa rơi xuống sau cú đạp mạnh của Trần Hạo, những cột nước kia giống như thú cưng ngoan ngoãn, dần dần uể oải, sau đó biến mất không còn tăm hơi!


Ầm ầm! Bên trong mạch nước ngầm đã vang lên tiếng nước chảy lần nữa!


Đám người hoảng sợ nhận ra được nguy hiểm đã được giải trừ! Qua loa như thế! Rốt cuộc người trẻ tuổi kia khủng bố đến mức nào?


Trần Hạo đã trở thành tiêu điểm sắc bén đứng trong ánh mắt của mọi người.


Khí thế hùng vĩ như có thể nuốt được cả núi sông, đứng đầu thiên hạ, liếc nhìn vạn vật, không ai sánh bằng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK