Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tiểu Nhiễm nghe vậy tức tối không thôi… Đúng là cấp trên có dặn dò, chuyện nào có liên quan đến Trần Hạo, phải được phê duyệt mới có thể bắt anh, ai không làm theo thì phải từ chức.


Lúc này, nếu cô ta vẫn cứng rắn làm thế, không nói đến chuyện tự bẫy bản thân mình, mà còn làm liên lụỵ đến những người đồng nghiệp này.


Trần Hạo ở bên cạnh, cười híp mắt nói: “Đúng đấy! Nếu cô bắt giam người vô tội thì tôi có thể khiếu nại cô, nhưng tôi biết cô là người tốt, lần này bỏ qua, sau đừng làm thế nữa!”



Trần Hạo nói xong rồi ung dung bước ra khỏi cửa.


Mạc Tiểu Nhiễm muốn bắt người nhưng lại bị thuộc hạ ngăn cản nên chỉ đành trơ mắt nhìn Trần Hạo rời đi.


Sau khi ra cửa, anh chỉ thấy Lý Vân Dương đang ở trên xe của mình.


Lên xe xong, Trần Hạo chăm chú nhìn tên này rồi hỏi: “Cậu báo cảnh sát à?”


Lý Vân Dương cười híp mắt nói: “Thiếu nữ nhà người ta ngày đêm nhớ mong cậu, tìm mọi cách để gặp mặt cậu mà!”





Trần Hạo mệt mỏi: “Nhìn cái kiểu này của cậu…cậu lại làm gì phải không?”


Lý Vân Dương cười hì hì: “Tôi cùng lắm là đưa cho cô Mạc vài chứng cứ thôi, tinh thần chính nghĩa của cô ta mạnh mẽ như vậy, tôi nghĩ cô ta sẽ không màng gì đâu!”


“...”


Trần Hạo hạn hán lời, những chứng cứ về mấy chuyện xấu xa của hai cha con Chu Trị Bình kia, anh định trực tiếp giao cho bộ kỷ luật.


Nhưng Lý Vân Dương lại cố tình đưa cho Mạc Tiểu Nhiễm, anh luôn cảm thấy tên khốn này đã làm gì đó sau lưng mình.


“Không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu nữa, cô ta là cảnh sát, có thể làm gì chứ?”, Trần Hạo nói.


“Úi chà! Cậu cứ giả vờ đi! Đừng nói là cậu không biết bố cô ta là người đứng đầu bộ kỷ luật tỉnh Sở đó? Cậu tiếp cận cô ta không phải vì vậy sao?”


Vẻ mặt Trần Hạo không nói nên lời: “Tình cảm anh em nhiều năm nay, trong lòng cậu tôi là người như thế à? Chậc, thấy cậu gần đây không có gì vui, tôi đành để cậu lấy tôi mua vui vậy!”


Lý Vân Dương hỏi: “Cậu không biết thật à? Vậy không lẽ cậu đơn thuần muốn làm quen người ta sao?”


“Cút!”, Trần Hạo tức giận nói.


Lý Vân Dương cười ngặt nghẽo rồi nói: “Hôm nay là tiệc đính hôn của nhà họ Chu, những gì nên chuẩn bị đã chuẩn bị xong, chỉ là lão già kia có xảy ra việc gì như cậu nói thì tôi không chắc!”


Trần Hạo tự tin nói: “Tôi đã xem xét phong thuỷ nhà cũ của bọn họ, không sai đâu, cơ thể lão già đó đã yếu, số mệnh nay kiêng kỵ rất nhiều chuyện, tổ chức việc vui lại càng thêm hoạ sát thân, mệnh cách hôm nay lại càng tương khắc! Ắt sẽ có chuyện xảy ra!”


Lý Vân Dương thấy Trần Hạo chắc chắn, bèn nói: “Tôi không biết ba năm kia cậu bị ngược đãi hay được huấn luyện nữa. Sao lại có thể học nhiều bản lĩnh dữ thần rồi trở về thế!”


Trần Hạo nói: “Tôi còn nhìn thấy vận đào hoa phủ đầu cậu, không tới nửa năm nữa, cậu sẽ tạm biệt tấm thân trai tân này đấy!”


“Cái đầu nhà cậu, cậu có tin tôi lái xe lao thẳng xuống sông ôm nhau cùng chết với cậu không?”, Lý Vân Dương bực bội nói.


Trần Hạo ôm bụng cười lăn lộn, sắp rớt cả nước mắt thì bỗng nhiên Bạch Phi Nhi gọi điện thoại tới.


Anh thuận tay nối máy, bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô: “Anh đang đâu đó? Anh quên buổi tiệc tối nay ở nhà họ Chu à?”


“Á! Có vài việc nên tới muộn!”


“Em đi trước đây, anh tự đi đi… Tút tút tút!”


Bạch Phi Nhi nói xong rồi cúp điện thoại, bỏ lại Trần Hạo mặt đầy ngơ ngác.


Lý Vân Dương thấy bộ dạng này của anh, không nhịn được cười cợt trên nỗi đau của người khác: “Cuối cùng đã có người có thể quản lý cậu rồi! Tôi cho chị dâu lời khen đó!”


Trần Hạo cười khổ sở: “Cho lời khen cái quần, có lẽ chẳng bao lâu sau cô ấy sẽ không phải là chị dâu của cậu nữa!”


“Có chuyện gì à?”, Lý Vân Dương hỏi.


“Trở về rồi nói! Cậu dừng xe ở giao lộ rồi tự mình cút đi! Tôi phải đi đến tỉnh một chuyến!”


“...”


Lý Vân Dương khó hiểu không thốt nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK