Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người này ào ra như nước lũ, che lấp người Trần Hạo.


Vương gia nở nụ cười nham hiểm: "Đúng là ngu xuẩn, bọn tao đã để mày tới thì sao lại không lên kế hoạch kỹ càng được... Ơ..."


Ông ta còn chưa kịp nói xong thì nụ cười cứng đờ.



Hai cái đầu lăn xuống, máu văng tứ tán!


Trong không khí ngập tràn mùi tanh nồng.


Không ngờ đám người áo đen bị một mình Trần Hạo chặn lại ở khung cửa, không ai có thể sống sót thoát ra.


Hai đợt như thế qua đi, không một ai còn sống, những người áo đen còn lại run lập cập.


Trong mắt họ, Trần Hạo không phải người nữa, mà là ma quỷ.


"Tách, tách, tách..."





Máu tươi nhỏ giọt xuống theo thanh kiếm Trần Hạo đang cầm, đằng đằng sát khí.


Yoshida phẫn nộ hét lên: "Chết tiệt... Dừng tay!"


Trần Hạo nhếch mép, quay đầu lại: "Giờ mới cho dừng à? Ông nói sớm chút có phải hay hơn không, đỡ mất công chết nhiều người!"


"Vù!", trong lúc nói chuyện, anh lại vung kiếm chặt đầu một người khác.


"Mày mà nhúc nhích nữa là tao khiến Giang Chiến Thiên chết đấy!"


"Ồ? Ông dám không? Ông mà làm vậy thì có lẽ đầu của ông sẽ rơi xuống trước đấy?"


"Ha ha! Đúng là một kẻ tự mãn, mày thật sự cho rằng tao không hiểu tính cách mày nên khinh địch à? Ê, giết Giang Chiến Thiên đi...", Yoshida ra lệnh giết người.


Trần Hạo khẽ mỉm cười, lòng có hơi ngạc nhiên trước sự tàn nhẫn của ông ta.


Đáng tiếc, lúc này có ra lệnh giết người cũng đã muộn rồi.


Yoshida cười khẩy: "Hừ! Ngu ngốc, anh em của mày vì mày mà chết, cho dù hôm nay có thể sống sót bỏ chạy khỏi đây, mày cũng sẽ day dứt vì chuyện này suốt đời!"


"Thật sao? Ông thấy gì không...", anh cười.


Yoshida ngẩn người, nhìn về phía tivi, một khuôn mặt điềm đạm đang hiện trên đó.


"Kéo dài thời gian tốt lắm! Cậu có thể thoải mái giết người được rồi!"


Không ngờ người đang ở trong tivi lại là Lý Vân Dương.


Yoshida chết điếng.


Trần Hạo bật cười: "Đã nói với ông mấy tên này toàn là vớ vẩn rồi mà, giết chúng chỉ để cho ông xem, kéo dài thời gian thôi. Bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu!"


"Vút!", anh vung kiếm, có đầu người rơi xuống đất, đó là một kẻ đứng gần Yoshida.


"Khốn nạn! Mày tưởng mình thắng rồi đấy à? Yamagishi..."


Giọng ông ta vừa vang lên thì một người đàn ông cao lớn đi ra từ trong bóng tối.


Yamagishi vừa bước ra có đôi mắt sắc như chim ưng, cầm thanh kiếm samurai rất nhẹ nhàng, toàn thân như một thanh kiếm chưa rời bỏ, ai cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và sắc bén của hắn ta.


Khi đổi mặt với người này, họ cảm giác như bị ai lấy dao kề cổ vậy.


Vương gia âm hiểm nói: "Yamagishi Kyuusan, kiếm khách trẻ nổi tiếng nhất nước Tịch! Từng đánh bại học trò thứ ba của Diệp Thiên Nam, một huyền thoại trong quân đội, được người Tịch tôn vinh là người có khả năng thừa kế vị trí kiếm khách bậc nhất của Kaze!"


Yoshida đắc chí trào phúng: "Trần Hạo à, tao thừa nhận mày lợi hại hơn tao nghĩ, tiếc là mày vẫn quá ngây thơ. Hắc Long Hội là một tổ chức thế nào chứ? Cho dù bây giờ không còn đến mức hô mưa gọi gió như thời chiến tranh nhưng vẫn là một trong các thế lực hùng mạnh nhất nước Tịch, bọn tao đã muốn tiêu diệt mày thì sao có thể không mời cao thủ về được?"


Vương gia xoay mặt về phía Yamagishi Kyuusan, kính cẩn nói: "Thưa cậu Yamagishi, chính thằng ranh này là kẻ ngạo mạn đã tàn sát không ít kiếm khách nước Tịch, tôi cũng thấy xót thay cho các cậu. Một kẻ khốn nạn như vậy nên đưa xuống địa ngục!"


Nghe thấy lời này, Yamagishi chậm rãi quay mặt sang, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn thẳng vào tim ông ta.


Vương gia sợ sắp tiểu ra quần: "Ha ha, cậu Yamagishi, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với nước Tịch mênh mông như biển cả, tôi là người bạn thân thiết của người nước Tịch đấy!"


Yamagishi Kyuusan lạnh lùng nhếch mép, chậm rãi rút kiếm ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK