Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được thôi! Lát nữa cậu nhớ đến sớm nhé, người ta tắm rửa sạch sẽ chờ cậu tới!", Tiêu Nhất Phi biến thành một cô gái đáng yêu chỉ trong nháy mắt, ánh mắt đầy ngọt ngào.


Trần Hạo tặc lưỡi chạy biến, thầm than thở người phụ nữ này mà không theo nghiệp diễn thì thật là uổng phí.



Phút chốc, anh lái xe đến Bạch Thị.


Vừa tới bộ phận sales thì Trần Hạo bắt gặp Giang Ngạo Tuyết.


"Trần Hạo, chủ tịch tìm anh đấy!", cô ấy nhắc nhở.


"Tìm tôi?", anh khó hiểu.


Tối hôm qua đã bàn chuyện ly hôn rồi mà nhỉ, sao còn tìm gặp mình làm gì? Chẳng lẽ đổi ý, muốn tái hôn?





Thấy Trần Hạo do dự, Giang Ngạo Tuyết dò hỏi: "Trần Hạo, có phải lúc ở Ma Đô đã có chuyện gì xảy ra giữa anh và chủ tịch không vậy?"


"Ý cô là sao?", anh hỏi ngược lại.


"Do tôi thấy mấy ngày nay chủ tịch làm việc lại mà tâm trạng không tốt lắm thôi! Đã bảo anh hãy chăm sóc cho cô ấy đàng hoàng mà? Thôi bỏ đi, lát nữa hỏi tội anh sau, chủ tịch đang gấp lắm! Nghe nói người của nhà họ Chu tìm đến tận nơi đấy!", Giang Ngạo Tuyết trách móc.


"Người của nhà họ Chu à? Ha ha!", trong đôi mắt của Trần Hạo thoáng qua ý cười xảo quyệt.


Chẳng mấy chốc anh đã tới văn phòng chủ tịch. Lúc này, trong văn phòng, đối diện Bạch Phi Nhi là một người thanh niên điển trai đang ngồi.


Điều làm Trần Hạo ngạc nhiên là người thanh niên đang ngồi đối diện với cô thế mà lại là Chu Vân Hiên, ông chủ của câu lạc bộ siêu xe mà mình và Tống Ninh Mông từng gặp trong lúc đua xe.


Khi Trần Hạo nhìn thấy Chu Vân Hiên, anh ta cũng đã thấy anh.


"Anh Trần, lâu rồi không gặp!", Chu Vân Hiên mỉm cười chào hỏi.


Trần Hạo cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Anh Chu tới đây là để cảnh cáo hay là uy hiếp gì Bạch Thị thế?"


Bạch Phi Nhi sững sờ, định ngăn cản Trần Hạo nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, vì cô biết mình không làm thế được.


Trước khi anh tới, tuy cuộc đối thoại giữa Bạch Phi Nhi và Chu Vân Hiên không thể nói là hòa thuận, trong đó còn đậm mùi thuốc súng nhưng vẫn giữ lại mặt mũi và đường lui cho nhau.


Nhưng sau câu nói của Trần Hạo, hai bên đã không còn chỉ đơn giản là dò xét lẫn nhau nữa, đường lui cũng không còn.


Chu Vân Hiên cười khẩy: "Xem ra anh Trần đây có hiểu lầm rất lớn với nhà họ Chu chúng tôi rồi!"


"Hiểu lầm? Chu Vân Hiên, giả tạo như thế có vui không? Không phải lúc này nhà họ Chu các anh nên gióng trống khua chiêng bày mưu tiêu diệt Bạch Thị à?", Trần Hạo mỉa mai hỏi.


Chu Vân Hiên trả lời: "Anh Trần à, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết hiểu lầm thôi. Chú của tôi là Chu Trị Bình đã bị cách chức, ngoài ra, ông nội tôi cũng vừa biết được chuyện lúc trước, tức giận vì chú ấy làm liều nên đã bắt ở nhà tự kiểm điểm, chú ấy không thể đi đâu được nữa!"


Anh ta đã xuống nước lịch sự nhưng Trần Hạo lại không quan tâm, chỉ mỉm cười đáp lời.


"Bắt ông ta tự kiểm điểm chắc là nói cho vui thôi chứ gì? Tôi thấy ông ta không còn mặt mũi nào để gặp người khác, còn ông nội anh tức giận là do Chu Trị Bình bôi nhọ danh tiếng của nhà họ Chu nên mới không cho ông ta ra ngoài thì đúng hơn... Đỡ xấu mặt!"


Nghe thấy lời này, một người có giáo dục và thông minh như Chu Vân Hiên cũng không nhịn được giật giật khóe môi.


Trần Hạo nói không sai, quả thật hiện giờ tình trạng của Chu Trị Bình chính là như thế.


Sai lầm lớn nhất của ông ta nằm ở chỗ rõ ràng có thể giấu tên tuổi để làm những chuyện này nhưng lại cố tình huênh hoang lộ mặt ra, xuất hiện ngay tại nơi Bạch Thị ký hợp đồng, điều đó cũng làm cho Tào Thanh Nguyên có cơ hội nắm thóp. Gần đây bên ngoài đang đồn đãi những lời rất khó nghe về nhà họ Chu, rất nhiều người đều chê trách bọn họ chẳng ra gì.


Thậm chí, chuyện của Chu Trị Bình còn bị đối thủ làm trong nhà nước của bố Chu Vân Hiên lấy ra phê bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK