Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Thừa Dân áy náy cười: "Còn phải làm chậm trễ thời gian của Trần đại sư chút nữa, có người muốn gặp cậu!"


Trần Hạo sửng sốt, anh không nghĩ ra người nào có thể thông qua Vu Thừa Dân để hẹn gặp mặt anh.



Hơn nữa, nhìn dáng vẻ thần bí của Vu Thừa Dân, chỉ sợ người muốn gặp anh không hề đơn giản.


“Ai muốn gặp tôi?”, Trần Hạo nói.


“Cái này… Trần đại sư đi rồi sẽ biết!”, Vu Thừa Dân nói.


Trần Hạo biết Vu Thừa Dân sẽ không hại anh, nếu như ông ta đã mở miệng, mà anh cũng vừa lúc đang ở tỉnh, nên cũng đành thuận nước đẩy thuyền đồng ý.


Rất nhanh, Vu Thừa Dân đã tự mình lái xe đưa Trần Hạo đến trước một tòa nhà, cách chính quyền tỉnh không xa.





Trước cửa không treo biển hiệu gì nhưng lại được canh gác nghiêm ngặt.


Trần Hạo bình tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh, theo như suy đoán của anh, có lẽ người này thuộc bộ phận bí mật.


Trải qua ba lần kiểm tra của trạm gác, hai người mới có thể bước vào trong tòa nhà.


Vu Thừa Dân đi trước dẫn đường cho Trần Hạo, đưa anh đến trước cửa một căn phòng rồi dừng lại.


“Cậu Trần, người đó đang ở bên trong!”, Vu Thừa Dân nói xong liền tiến lên gõ cửa.


“Vào đi!”, trong phòng truyền đến một giọng nói già nua, nhưng vô cùng có khí thế.


Vu Thừa Dân chủ động giúp Trần Hạo mở cửa, sau đó làm tư thế mời, còn mình thì ở lại bên ngoài.


Bước vào trong phòng, Trần Hạo lập tức nhìn thấy một ông lão mặc quân phục, sống lưng thẳng tắp đang vô cùng hứng thú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ!


Mà bên cạnh ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm tốt.


Trần Hạo vừa tiến vào, ánh mắt của anh ta đã đặt lên người anh, giống như là đã nhìn thấu Trần Hạo.


Đối với sự khiêu khích của đối phương, vẻ mặt Trần Hạo vẫn lạnh nhạt như cũ.


Ông lão nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người lại, cái trán phủ đầy nếp nhăn, đôi mắt sáng ngời rất có tinh thần, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, ánh mắt ông ta mang theo nghiền ngẫm đánh giá Trần Hạo, nhìn thấy người tới trẻ tuổi như vậy, có vẻ như là rất kinh ngạc.


“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông lão đảo mắt nhìn anh, sau đó nói thẳng.


“Ông gọi tôi đến đây, chẳng lẽ tôi là ai mà ông còn không biết?”, Trần Hạo thản nhiên nói.


Ông lão mỉm cười nghiền ngẫm: “Không cần giả ngốc trước mặt tôi! Trong tư liệu, có vài năm không hề có tin tức gì về cậu, lúc đó cậu làm gì?”


Trần Hạo cười nhạt nói: “Ra nước ngoài làm chuyện trái pháp luật!”


Ông lão cười ha ha nói: “Chỉ là làm chuyện trái pháp luật thôi sao?”


Trần Hạo không nói lời nào, vẻ mặt buông lỏng.


Danh tiếng của Chiến Thần Thiên Đường ở thế giới ngầm rất vang dội, nhưng người có thể điều tra ra thân phận Chí Tôn này của anh thực ra không nhiều lắm. Cho dù quốc gia muốn đào tận gốc rễ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.


Ông lão có chút ngoài ý muốn, người có thể bình tĩnh đứng trước mặt ông ta như thế này rất ít. Thấy Trần Hạo không nói lời nào, ông lão lại cười nói: “Làm việc trái pháp luật rồi bị đuổi về nước? Sau đó nhà họ Bạch che chở cho cậu ba năm?”


“Làm việc trái pháp luật mà có thể khiến cho ông chủ của tập đoàn tài chính Ruth và Hans đối đãi với cậu một cách cung kính, trong lòng run sợ?”


“Làm việc trái pháp luật mà có thể khiến cho nhà Murayama tôn sùng cậu? Thậm chí còn chuẩn bị cho cậu một quỹ ngân sách ở tỉnh Sở? Trần Hạo, tôi cảm thấy có một số việc chúng ta nhất định phải nói rõ ràng, miễn cho đến lúc tôi điều tra ra được thì sẽ không tốt lắm, cậu nói xem?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK