Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy người đến, Trần Hạo càng nghiền ngẫm.


Vẻ mặt Khương Tuyền Dương cũng rất đắc ý, trong mắt có tia gian xảo khi mưu kế thực hiện được.


Người đến vậy mà lại là Du Tử Uyên đã lâu không thấy, phía sau cậu ta còn có hai vệ sĩ thân hình cao lớn.



Nhìn thấy Du Tử Uyên, Tô Hâm Dao cười tiến lên hỏi: “Cậu Du sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy?”


Du Tử Uyên cười đáp: “Công việc không có ít chút nào nhưng tôi bày bố lâu như vậy rồi, mặc dù biết rõ đến đây chẳng sáng suốt lắm nhưng vẫn nhịn không được muốn xem thử, muốn nhìn một chút xem người nào đó có phẫn nộ, có khiếp sợ hay không!”


Trong mắt Trần Hạo như có điều suy nghĩ.


Anh thầm nghĩ, thú vị thật! Cơ Thanh Phó quá coi thường anh sao?


Tô Hâm Dao nghe nói vậy, tự nhiên cảm thấy không thích hợp, nhìn Du Tử Uyên hỏi: “Cậu Du, cậu có ý gì vậy?”





Du Tử Uyên cười nói: “Cô Tô, cô cảm thấy tôi nên tự giới thiệu bản thân một lần nữa sao? Tôi tên là Du Tử Uyên, vị này chính là ông nội tôi, chúng tôi là người nhà họ Du ở Ma Đô!”


“Nhà… nhà họ Du?”, Tô Hâm Dao sửng sốt, đột nhiên hiểu ra gì đó, phẫn nộ nhìn về phía ông cụ.


Ông cụ cười nhạt, cầm cái chăn vệ sĩ đưa đến đắp lên đùi.


“Trần Hạo, lần trị liệu vừa nãy của cậu quả thật rất thoải mái. Nhưng đáng tiếc là cậu không nên đối nghịch với nhà họ Du chúng tôi! Nếu cậu không đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy, có lẽ cậu sẽ trở thành bạn của cháu trai tôi cũng nên”, ông ta thản nhiên cười nói.


“Không cần thiết, nhà họ Du các người tính kế người khác như vậy mà cũng xứng làm bạn bè của Trần Hạo này ư?”, Trần Hạo cười nhẹ đáp.


“Cậu…”, ông ta bị Trần Hạo chọc giận trừng lớn hai mắt.


Trần Hạo cũng chẳng quản ông ta có bị tức chết hay không, cười cười nhìn về phía Du Tử Uyên: “Du Tử Uyên à Du Tử Uyên, tôi rất ngạc nhiên, rõ ràng anh biết xuất hiện trước mặt tôi chắc chắn phải chịu thiệt, tại sao lần nào cũng dạy mãi không sửa vậy? Tôi nên nói là anh không sợ chết hay là anh không biết sống chết là như thế nào đây?”


Du Tử Uyên cười gằn: “Trần Hạo, anh đánh giá mình quá cao rồi, nếu tôi biết anh muốn ra tay thì sao có thể không chuẩn bị một chút chứ?”


Lời vừa dứt, hai tên vệ sĩ của Du Tử Uyên đã tiến lên, bảo vệ ông cụ và cậu ta.


Du Tử Uyên cười lạnh: “Biết bọn họ là ai không? Nếu hôm nay anh động thủ, người chịu thiệt chính là anh!”


Trần Hạo cười tủm tỉm: “Chưa chắc nha!”


Nói xong, cả người Trần Hạo chợt lóe, tích tắc xuất hiện trước mặt hai tên vệ sĩ.


Hai người sợ hãi quát: “To gan! Anh muốn làm gì hả?”


“Làm gì ư? Đương nhiên là dạy cho mấy tên ngốc các người một bài học rồi!”, Trần Hạo cười tà ác.


“Chúng tôi là, nhà họ Ngô…”


Một trong hai tên vệ sĩ muốn đe dọa, ai ngờ hắn chưa kịp dứt lời đã bị Trần Hạo túm cổ áo, câu nói kế tiếp kẹt lại trong cổ họng.


Vèo vèo!


Hai người còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh túm lấy cổ áo ném thẳng vào bức tường ngăn cách giữa công viên và ngã tư đường, sau đó anh cười vui vẻ đi đến trước mặt Du Tử Uyên.


Ông cụ lạnh lùng nói: “Cậu dám càn rỡ như vậy? Cậu muốn làm gì hả?”


Trần Hạo liếc xéo ông ta: “Tôi không đánh người già, đành để cho cháu trai ông chịu tội thay đi”.


“Cậu dám…”


Ông cụ rống lên giận dữ, cái tát của Trần Hạo đã rơi vào mặt Du Tử Uyên.


Nhưng cậu ta không sợ hãi chút nào, vừa bị đánh vừa cười như điên.


“Trần Hạo, tôi thừa nhận, anh có thể chiến đấu vượt quá cả sức tưởng tượng của tôi, nhưng đáng tiếc anh vẫn không hiểu được. Lúc trước sở dĩ anh chiếm thế thượng phong là bởi vì ông nội tôi cần anh chữa trị, bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu!”, Du Tử Uyên lạnh lùng nói.


Trần Hạo xoa hai tay: “Haizz! Đánh đau cả tay, xem ra da mặt của anh Du đây thật dày, muốn chơi sao? Tôi chơi cùng anh. Nhưng có chút chuyện tôi cần cảnh cáo anh trước, nếu muốn chơi với tôi cần trả một cái giá rất lớn đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK