Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu lúc này có người quen thuộc với giới kinh doanh ở Hải Dương mà nhìn thấy màn này, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì mỗi người ở đây đều là lãnh đạo của các doanh nghiệp ở Hải Dương mà nếu nói tên ra sẽ dọa chết người, bây giờ lại đều có vẻ mặt nóng lòng chờ đợi.


Những người này đang ở đây chờ ai? Ai sẽ có tư cách để một đám lãnh đạo phải cực kì hưng phấn, mong mỏi chờ đợi cứ như được tiêm máu gà vậy? Chuyện này vẫn phải nói đến một tin tức vào hai ngày trước.



Hai ngày trước, chính phủ Hải Dương thông báo cho tất cả lãnh đạo của các doanh nghiệp có mặt mũi rằng mấy ngày nữa cô chủ Murayama Otoha - người cầm quyền nhà họ Murayama, đầu tàu lớn của thương nghiệp nước Tịch sẽ đến Hải Dương, người phụ trách chiêu thương hy vọng giới kinh doanh Hải Dương có thể bắt lấy cơ hội này, tiếp đãi cô Murayama cho tốt, đồng thời cũng có thể lấy được một hai dự án lớn.


Lúc này mới có cảnh tượng một đống lãnh đạo tập trung ở Westin.


Mà nhà họ Bạch lại bởi vì bị Chu Trị Bình nhằm vào, cho nên Bạch Phi Nhi cũng không biết tin tức này.





Mà trong nhóm người này, có một đôi nam nữ được mọi người vây quanh, hễ có lãnh đạo nào đi vào Westin Hải Dương, đều sẽ đi lên bắt chuyện với họ.


Hai người này lại là người quen cũ của Trần Hạo, chính là Hà Thi Vân đã lâu chưa xuất hiện ở giới thương nhân Hải Dương và cậu chủ Từ Tử Hàm nhà họ Từ ở tỉnh.


Từ Tử Hàm nở nụ cười kiêu ngạo nói chuyện với mọi người ở xung quanh xong, mới kéo Hà Thi Vân sang một bên.


"Chờ lát nữa cô chủ nhà họ Murayama đến, em cần phải nắm chắc cơ hội cố gắng tạo quan hệ tốt, để lại ấn tượng với cô ấy, hiểu không?”, Từ Tử Hàm dặn dò.


Hà Thi Vân hỏi: “Nhà họ Murayama thật sự lợi hại như vậy sao? Nhìn đám lãnh đạo Hải Dương bình thường đều hếch mũi lên trời này, bây giờ ai nấy đều cực kì hưng phấn kìa!”


Từ Tử Hàm nhẹ nhàng giải thích: “Nhà họ Murayama không đơn giản, em không thể xem thường, bọn họ dậm chân một cái ở nước Tịch là có khiến cả nước phải run rẩy, trên tay họ quản lý mấy tập đoàn lớn, lát nữa gặp mặt không thể lạnh nhạt được”.


Hà Thi Vân thấy Từ Tử Hàm bình thường rất kiêu ngạo cũng có vẻ coi trọng, lập tức cất sự kênh kiệu trong lòng đi, cô ta cũng không khỏi hưng phấn, nếu có thể mượn cơ hội này để rút ngắn quan hệ với nhà họ Murayama, cũng là đang tìm một lối thoát cho nhà họ Hà.


Bây giờ Bạch thị như mặt trời ban trưa ở Hải Dương, không chỉ vừa hợp tác IT với Tần Nam ở Hương Giang, còn là bên hợp tác nguồn năng lượng mới được nhà họ Tào chỉ định, nếu nhà họ Hà còn không nghĩ biện pháp, chẳng mấy chốc sẽ bị nhà họ Bạch dẫm dưới chân.


"Yên tâm đi, em biết làm thế nào, Hải Dương không thể là Hải Dương của nhà họ Bạch được, cho dù là tên khốn Trần Hạo kia hay là Bạch Phi Nhi, em cũng sẽ không buông tha!”, lúc nhắc đến hai người, trong mắt Hà Thi Vân toàn là vẻ độc ác.


Từ Tử Hàm cười nhạt một tiếng, điều gã muốn chính là hiệu quả này.


Trước đó Trần Hạo làm gã mất mặt, về sau còn mập mờ với Chu Tiểu Nhược, gần đây nhà họ Chu truyền đến tin tức nói Chu Tiểu Nhược nhịn ăn để kháng nghị việc thông gia với gã, điều này khiến lòng tự trọng của Từ Tử Hàm bị nhục nhã, đương nhiên Trần Hạo cũng đã thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt gã rồi.


Về phần gã và Hà Thi Vân là lợi dụng lẫn nhau, Hà Thi Vân chủ động đưa tới cửa, gã cũng coi như có một người phụ nữ để chơi miễn phí, còn có dùng cô ta làm súng để đối phó với Trần Hạo, sao lại không làm?


"Anh phải tốn rất nhiều công sức để được gặp riêng với Murayama, mới dặn dò em phải chú ý, lãnh thổ kinh doanh ở Hải Dương chỉ lớn chừng ấy, nếu như để nhà họ Bạch kiếm hết tiền bạc, nhà họ Hà của em càng ngày càng lụn bại chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”, Từ Tử Hàm giả mù sa mưa quan tâm nói.


Hà Thi Vân yêu kiều cười kéo với Từ Tử Hàm: “Em biết Tử Hàm tốt với em mà, đêm nay em sẽ đền bù anh thật tốt!”


Vừa nói chuyện, Hà Thi Vân vừa nhẹ nhàng lè lưỡi ra liếm môi.


Từ Tử Hàm mập mờ cười một tiếng, đưa tay vỗ vào chỗ mẫn cảm của Hà Thi Vân ở góc độ người khác không nhìn thấy: “Đồ lẳng lơ, tối hôm qua còn chưa đủ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK