Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp! Trần Hạo một tay xách Kim Đại Hải, một tay tát thẳng vào mặt ông ta!


Những lời nói phía sau của Kim Đại Hải bị nghẹn trong cổ họng, hai mắt đỏ lên chứa đựng lửa giận!



“Thả đại ca ra, mày muốn chết phải không? Mặc dù kỹ năng chiến đấu của mày có tốt đến bao nhiêu thì cũng không thể nào thắng được một trăm người bọn tao?”


“Không biết sống chết, hiện tại tao cho mày một cơ hội cuối cùng, thả đại ca ra rồi quỳ xuống cầu xin tha thứ, tao sẽ cho mày một con đường sống! Nếu không, bọn tao sẽ tàn sát Diệc Hiên!”


“Giẫm đạp lên tất cả! Phá huỷ Diệc Hiên!”


Vài tên thuộc hạ thân thiết bắt đầu kêu gào, nhóm côn đồ bên ngoài nghe được cũng lập tức phẫn nộ hô theo! Co người còn muốn xông thẳng vào Diệc Hiên, giống như là chỉ một giây tiếp theo, Diệc Hiên sẽ bị bọn họ nghiền nát thành từng mảnh vụn!


Trần Hạo cười lạnh, từ trong túi tiền lấy ra mấy đồng xu rồi trực tiếp ném xuống, sau đó nhấc chân đá mấy phát, vút vút vút! Những đồng xu bị Trần Hạo đá trúng bay thẳng ra ngoài giống như những viên đạn!





Bịch bịch bịch!


Mấy tên dẫn đầu còn chưa vọt đến cửa đã bị đồng xu của anh bắn trúng, hộc máu ngã xuống giữa đám người!


Nháy mắt, Diệc Hiên rơi vào trạng thái náo loạn!


Trần Hạo khinh miệt bĩu môi: “Một đám rác rưởi mà cũng dám đến Diệc Hiên gây sự, não tàn!”


Nhìn thấy anh ra tay, đám người lúc trước còn hùng hổ giờ đây đã bị dọa sợ!


Không còn mấy người dám lên tiếng, tất cả đều hoảng sợ nhìn Trần Hạo, tựa như trên cửa của Diệc Hiên có thứ gì đó, ai cũng không dám tiến lại gần.


Sau khi bị bạt tai, một lúc sau Kim Đại Hải mới phản ứng lại: “Mày có biết là mày đang làm cái gì không? Sau hôm nay, không chỉ có mày mà toàn bộ người nhà họ Bạch đều bị kéo xuống nước, ban đầu tao chỉ muốn nhắm vào Diệc Hiên mà thôi, hiện tại, tao quyết định sẽ phá huỷ không chỉ một mình Diệc Hiên!”


Trần Hạo nói: “Được rồi! Vấn đề mà ông vừa nói quả thật là đáng để suy nghĩ, nhưng mà tôi cũng muốn nhắc nhở ông một chút, bây giờ ông đang nằm trong tay tôi! Ông cứ như vậy uy hiếp tôi? Ý là muốn tôi giết chết ông có phải không?”


Sau một hồi kinh ngạc, Kim Đại Hải không nói nên lời, sao ông ta có thể nghĩ đến việc bản thân sẽ gặp phải một tên khốn bất cần đời ở một nơi nhỏ như Diệc Hiên?


Giang Ngạo Tuyết vô cùng sợ hãi, cô ấy là một phần tử tri thức, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này? Trong lòng sốt ruột không thôi, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt!


Nhân viên trong cửa hàng cũng sợ xanh mặt, run rẩy lùi vào một góc!


Mà ở bên ngoài Diệc Hiên cũng truyền đến từng tiếng la hét rung trời!


Giống như có thể ăn tươi nuốt sống Diệc Hiên và đám người Bạch Thị bất cứ lúc nào.


Ngay khi hai bên đang ở thế giằng co, bỗng nhiên ở ngã tư Diệc Hiên vang lên tiếng phanh xe bén nhọn.


Người đến xem náo nhiệt chỉ thấy một hàng xe quân đội thẳng tắp đậu ở ven đường, sau khi dừng lại, một chiến đội mang theo vũ trang hạng nặng nhảy xuống, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng! Nhìn qua rất có khí thế.


Trong đó có ba người cầm súng dẫn đầu, trông có vẻ đơn giản hơn so với những người phía sau, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, mấy trăm thành viên của chiến đội đặc biệt chậm rãi tiến lại gần cửa Diệc Hiên.


Chết tiệt…


Đây là tình huống gì?


Đây là…đánh giặc sao?


Ngoài cửa, đám côn đồ và mấy người đến xem nào nhiệt đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này!


Đặc biệt là đám côn đồ kia, bọn họ cầm dao doạ người, có thể đánh nhau ẩu đả với người đi đường, nhưng họ sao có can đảm để chống đối mấy trăm thành viên của chiến đội có trang bị vũ trang hạng nặng này chứ! Đừng nói là chính mắt nhìn thấy, ngay cả trên tivi bọn họ cũng chỉ mới nhìn thấy qua vài lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK