Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà sau khi ba người rời đi, Tiêu Nhất Phi đưa lưng về phía Trần Hạo, chống hai tay lên trên bàn làm việc điên cuồng cười, giống như đang rất nhẹ nhõm vui vẻ. Nhưng Trần Hạo lại nhìn thấy cô ấy vụng trộm lau một giọt nước mắt!


Rất nhanh, Tiêu Nhất Phi đã làm như hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện lúc trước, xoay mặt quyến rũ nhìn về phía Trần Hạo.


"Cậu nhóc, cậu lại dọa nạt người ta ở ngay trước mặt tôi, mỗi lần đều chỉ biết giết không biết chôn, cậu thật đáng ghét! Lần này mặc kệ, người ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi, cậu không ăn tôi, vậy tôi... sẽ ăn cậu!”



Tiêu Nhất Phi nói đến đây thì đẩy mạnh Trần Hạo xuống ghế sô pha, Trần Hạo không phản kháng, cứ bình tĩnh nhìn cô ấy như vậy.


Tiêu Nhất Phi giống như nổi điên mà hôn Trần Hạo, đưa tay ra cởi cúc áo của Trần Hạo, đồng thời cầm tay anh đặt lên trên ngực mình.


Trần Hạo lại vẫn không làm gì, giống tiểu thụ hoàn toàn không có sức phản kháng vậy.


Tiêu Nhất Phi không quan tâm, đang muốn kéo khá quầnTrần Hạo xuống/


Trần Hạo thổn thức thở dài, đưa tay ngăn cản Tiêu Nhất Phi, một cái tay khác thì vô cùng nhẹ nhàng khẽ vỗ lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.





"Đồ ngốc, đừng chà đạp mình, tôi sẽ đau lòng!”


Trần Hạo giống như có ma pháp, nghe được điều này, Tiêu Nhất Phi liền ngây người ra.


Sau đó, anh đứng dậy sửa sang lại quần áo mình, quay người rời đi.


Tiêu Nhất Phi thì ngây ra nửa ngày sau khi Trần Hạo đi, mới trở lại bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo lấy một bức ảnh được kẹp trong quyển sổ, một nửa bức ảnh đã bị xé đi, trong một nửa còn lại là một người đàn ông, nụ cười xán lạn, cực kì đẹp trai!


"Bố...”


Vừa mới nói một chữ, Tiêu Nhất Phi liền nghẹn ngào, trong lòng có hàng vạn lời nói, lại vỡ đê mà ra theo nước mắt.


Trong văn phòng không hề có tiếng khóc nức nở, chỉ có vài tiếng thút thít.


Trần Hạo không đi, anh đang đứng bên ngoài phòng làm việc, dựa vào tường châm một điếu thuốc.


Cảm xúc phức tạp, trong lòng thấy hơi đau đớn.


Trần Hạo trở lại trên xe, điện thoại liền vang lên, anh mở Wechat ra, liền nhìn thấy một đống tin tức mà Lý Vân Dương gửi đến.


Trong đống tin tức này, nhà họ Cung mặc quần lót màu gì cũng đều bị tên kia tra rõ mồn một.


Ngoài ra còn có không ít bí mật không muốn để người ta biết.


Trần Hạo nhìn thấy những này lúc, nhịn không được liền cười.


Trong lòng anh nghĩ, tên yêu nghiệt Lý Vân Dương này, còn có cái gì là không tra được sao?


Ngay lúc Trần Hạo để điện thoại xuống chuẩn bị lái xe rời đi, Lý Vân Dương lại gửi một tin đến, thông báo cho Trần Hạo biết lão già Lauren kia đã tới tỉnh Sở xin được gặp!


Trần Hạo tức giận trả lời, không rảnh, bảo ông ta xéo đi!


Sau đó, anh khởi động xe, rời khỏi Cửu Khúc.


Không đến nửa giờ, anh đã trở về dưới tầng Bạch thị.


Đang chuẩn bị khóa xe lên phòng làm việc, Bạch Phi Nhi lại gọi điện thoại tới.


"Anh đang ở đâu?”, sau khi kết nối, bên trong liền truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Phi Nhi.


"Dưới tầng đây!”, Trần Hạo đáp.


"Ở đó chờ đi, sau đó ra ngoài một chuyến với em!”, Bạch Phi Nhi nói xong, cũng không đợi Trần Hạo đồng ý đã cúp máy.


Trần Hạo cười khổ chờ ở dưới tầng, mấy phút sau, Bạch Phi Nhi đã đến, trực tiếp lên xe.


"Đi đâu?”, Trần Hạo cười hỏi.


"Lên tỉnh!”, Bạch Phi Nhi lạnh nhạt trả lời.


Trần Hạo lại khởi động xe lần thứ hai, lái ra khỏi Bạch thị, hai giờ sau, chiếc xe đã vững vàng dừng lại trong bãi đỗ xe của villa Ngọc Long ở ngoại ô tỉnh!


Trần Hạo nhìn những chiếc xe sang trọng san sát trong bãi đỗ xe, hiếu kỳ hỏi: “Tới đây để tham gia tiệc tùng hay là tọa đàm? Trông cũng không giống lắm mà nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK