Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo ngẫm nghĩ, dù sao người ta cũng là người phát ngôn của công ty mình, cũng đã lên tiêu đề của tin tức giải trí, nếu giả vờ không nhìn thấy thì có vẻ không được tốt lắm!


Vì vậy, sau khi anh ăn mì xong liền lái xe ra khỏi biệt thự, mua một ít trái cây và thực phẩm dinh dưỡng ở trên giao lộ rồi đi thẳng đến bệnh viện.



Xung quanh lối vào bệnh viện có rất nhiều fan hâm mộ cùng với các loại băng rôn, khẩu hiệu khác nhau.


Trước cửa thang máy ở khoa nội trú còn bố trí cả bảo an, Trần Hạo đi qua cửa trước rồi đi lên cầu thang ở phía sau.


Phòng bệnh ở tầng mười hai, Trần Hạo thừa dịp nhân viên bảo vệ ở ngoài cửa đi hút thuốc giải lao thì lẻn vào phòng.


Không ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiêu Nhất Phi đã tới đây rồi.





Tiêu Nhất Phi sửng sốt, hiển nhiên là cô ấy cũng không ngờ Trần Hạo sẽ tới thăm bệnh nhân, sau một hồi sững sờ, cô nàng yêu tinh này nở nụ cười: "Trần Hạo, có phải tôi xuất hiện không đúng lúc đúng không? Hay là tôi rời đi nhé?"


Anh lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, cô nàng yêu tinh này nói mấy lời khó hiểu đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.


Tô Hâm Dao ở trên giường bệnh cũng không ngờ Trần Hạo sẽ tới, đỏ mặt gật đầu với Trần Hạo xem như chào hỏi.


Tiêu Nhất Phi lại không bỏ qua cho Trần Hạo: "Vẻ mặt này của cậu có phải là bị tôi đoán trúng nỗi lòng rồi không? Có phải cậu nghĩ tôi không ở đây cho nên muốn thừa cơ trai đơn gái chiếc mà làm chuyện gì đó đúng không?”


Trần Hạo cứng đờ, nghẹn họng trân trối, cô nàng yêu tinh này đúng là.


Tô Hâm Dao ở trên giường bệnh càng đỏ bừng hơn: "Yêu tinh, cô đang nói cái gì vậy?"


Tiêu Nhất Phi cũng không bỏ qua vì hai người kia đang lúng túng, trái lại cô ấy càng thích trêu chọc hơn, nếu không thì tại sao cô ấy là yêu tinh mà người khác không phải chứ?


"Nhìn cô xem, từ khi người này xuất hiện, mặt mày đỏ ửng lên như tô son. Có phải trong lòng hai người đều đang nghĩ tại sao yêu tinh chết tiệt này còn chưa rời đi? Có đúng không?"


Nghe thấy những lời này, Trần Hạo và Tô Hâm Dao đều cười khổ không nói nên lời.


Thấy hai người không thể phản bác, Tiêu Nhất Phi lại càng hăng hái: "Hâm Dao à! Mặc dù là bạn thân nhưng chúng ta phải đặt ra ba điều quy ước! Hai người không được lén lút hẹn hò ở sau lưng tôi! Tất cả mọi thứ đều phải ở dưới sự giám sát của bà ba là tôi mới được!"


Tô Hâm Dao trợn tròn mắt, biết là yêu tinh này lại gây sự nhưng bị trêu chọc như vậy, cô ta không phục nên phản kích lại một câu: "Cô cũng biết mình là vợ bé sao! Vậy mà cô còn nói năng hùng hồn như vậy!"


Tiêu Nhất Phi cười khanh khách: "Chắc là cô không biết, vợ bé là tôi đây cũng không phải là vợ bé bình thường! Có biết tổng quản hoàng cung không? Trách nhiệm của tôi cũng như thế, quản lý tiền quản lý người, lựa chọn phi tần hậu cung cũng phải có sự gật đầu của tôi. Cho nên người đẹp họ Tô, muốn làm chuyện gì thì phải nịnh bợ tôi trước đi, nếu không thì tôi cho cô làm nha hoàn, cả đời này cũng không có cơ hội thị tẩm!”


Tô Hâm Dao cười nói: "Cô nói cứ như mình là chính thất vậy!"


Khuôn mặt của cô ấy tươi như hoa, liếc mắt nhìn Trần Hạo rồi nói: "Ở bên cạnh Trần hoàng của chúng ta, chính thất chỉ cần xinh đẹp, lạnh lùng như tảng băng là được, còn lại mọi chuyện đều do bản cung quản lý!"


Haha! Tô Hâm Dao không nhịn được nở nụ cười: "Bản cung mà cũng nói ra, cô đúng là diễn đến nghiện rồi!"


Tiêu Nhất Phi tỏ vẻ đắc chí nói: "Diễn cái gì chứ, nói trước với cô để cô dỗ dành tôi thật tốt, dâng đồ ăn ngon lên cho chị, tránh cái chuyện không có vị trí thì đừng đến trước mặt tôi mà khóc lóc kể lể, tôi cũng không thèm quan tâm đến cô sống hay chết đâu!"


Tô Hâm Dao và Trần Hạo lại không nói nên lời.


Tiêu Nhất Phi lấy điện thoại ra xem, thấy cũng đến giờ rồi, cô ấy nói: "Hâm Dao nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Bây giờ tôi phải đi tham gia một buổi tọa đàm về dự án dược phẩm, nên tôi đi trước nhé!"


Mà anh thì không quan tâm đến buổi tọa đàm mà cô ấy đã nói, lắc lư chuẩn bị ngồi xuống.


Tiêu Nhất Phi tức giận nói: "Trần hoàng, lão nhân gia cậu thật sự coi tôi là lừa và ngựa mà sai bảo có đúng không? Cho dù là như vậy, người chăn ngựa còn biết đút cỏ khô cho nó ăn đấy? Cậu thì hay rồi, đưa đến bên miệng rồi bỏ chạy, mặc kệ là giết người hay chôn cất cũng không cần biết! Cậu nghe thấy người ta có việc cũng không hỏi là có việc gì, như thế là có ý gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK