Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như lấy tài năng y học của Phương Minh và Morizu ra để so sánh, Phương Minh chẳng khác gì trẻ con bi bô tập nói cả!


Hứa Ninh nghe được Morizu đánh giá rằng luận văn có khả năng, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, sau đó cúi người thật sâu với Takeda.



“Cảm ơn ông Takeda đã đi từ nước Nhật xa xôi đến nước Hoa vì tôi, cũng cảm ơn ông Morizu đã nâng đỡ tôi, nhưng tôi đã xác định rồi, tôi muốn hợp tác cùng Cửu Khúc, sẽ không thay đổi!”


Nghe Hứa Ninh nói như vậy, Takeda buồn bực hỏi: “Cửu Khúc? Công ty y dược gì thế? Cho cậu bao nhiêu tiền? Takeda chúng tôi có thể cho cậu nhiều hơn!”


Hứa Ninh cười nói: “Đây không phải vấn đề tiền!”


Takeda vẫn tiếp tục mời chào: “Đương nhiên, chúng tôi cũng có thể cho cậu cổ phần! Cho cậu mười phần trăm!”


Hứa Ninh vẫn mỉm cười, không hề dao động.





“Cho cậu hai mươi phần trăm?”, Takeda nói.


Hứa Ninh vẫn không có ý kiến gì.


“Hai mươi lăm phần trăm, đây là thành ý lớn nhất mà Takeda có thể đưa ra!”


Nghe Takeda đồng ý cho hai mươi lăm phần trăm cổ phần, Phương Minh càng tức, cảm thấy mình bị vả mặt đau rát.


“Dược phẩm Takeda điên rồi!”, ông ta khinh thường nói.


Takeda thì trực tiếp hùng hùng hổ hổ nói: “Lại liên quan gì đến ông? Ở bên cạnh lải nhải không ngừng, ông có biết mấy năm nay thuốc kháng ung thư pdl1 có giá trị bao nhiêu trên thị trường không? Hai năm mà đã tăng trưởng mười bảy tỷ đô la Mỹ, kho số liệu của Takeda tính ra, đến năm 2022 sẽ đạt tới ba mươi tỷ trên thị trường, huống chi là pdl2 tân tiến hơn?”


Phương Minh bị phản bác đến mức sắc mặt tái xanh, dựng râu trừng mắt, nhưng cũng không có lời nào để nói, so sánh tài năng với người ta, ông ta không bằng nổi, so sánh về tin tức thì lại càng không đáng chú ý.


Những người còn lại cũng cực kì kinh ngạc, mặc dù bọn họ có nghe nói thị trường pdl1 không tệ, lại không nghĩ rằng sẽ có trình độ kinh người như vậy!


Lúc này nghe Takeda nói, một đám người tầm nhìn hạn hẹp mới biết nghiên cứu của Hứa Ninh có bao nhiêu giá trị, đều sợ ngây người!


Hứa Ninh lại cúi đầu với Takeda lần nữa: “Cảm ơn ông, cũng cảm ơn công ty Takeda, chỉ là cho dù mấy người có cho tôi nhiều tiền thế nào, cũng không bằng sự tôn trọng của anh Trần ở Cửu Khúc dành cho tôi, từ khi tôi nghiên cứu về cái này, chỉ có anh Trần tin tưởng tôi, tôi đồng ý với Cửu Khúc không phải vì tiền, mà là vì để báo đáp sự tín nhiệm và tôn trọng này!”


Takeda muốn nói cái gì đó, nghĩ nửa ngày lại phát hiện mình thật nghèo từ.


Trần Hạo lạnh nhạt gật đầu: “Hứa Ninh, anh đã đưa ra một lựa chọn rất thông minh!”


Hứa Ninh sững sờ, ngốc nghếch gãi đầu, không rõ anh nói thông minh là có ý gì.


Trần Hạo đã lấy được dự án mà mình muốn rồi, liền không có hứng thú tiếp tục lãng phí thời gian với những người khác nữa, liền nói: “Nếu anh đã lựa chọn hợp tác với Cửu Khúc, tôi sẽ dẫn anh đi xem sở nghiên cứu của Cửu Khúc trước, tôi tin chắc, anh sẽ thích hoàn cảnh làm việc mới này rất nhanh thôi!”


Phương Minh châm chọc: “Một cái xưởng nhỏ, còn có cả sở nghiên cứu, nói ra mà không sợ người ta chê cười!”


Hồng Bình cười ha ha phụ họa: “Giáo sư Phương, có lẽ ông không biết, có rất nhiều kẻ lừa đảo mới làm được mấy chiếc kính hiển vi đã dám tự xưng là sở nghiên cứu, dù sao Cửu Khúc cũng là công ty, không có sở nghiên cứu thì sao bọn họ có thể hãm hại lừa gạt người khác được?”


Trần Hạo vốn đã chuẩn bị rời đi, thấy hai người vẫn còn lải nhải không thôi, nếu đã có người chủ động tới cửa tìm đánh, nếu anh không thoả mãn họ, chẳng phải là không nể mặt mũi sao?


Cho nên, lúc này anh dừng chân lại, cười nói với Hồng Bình: “Sâm Kỳ tự cho là rất cao siêu, chạy tới cướp dự án của Cửu Khúc, nhưng không ngờ nhặt được hạt vừng lại để vụt mất dưa hấu, nếu tôi là anh thì đã đi tìm chỗ để khóc rồi, còn dám ở đây mất mặt xấu hổ sao?”


“Anh…”, Hồng Bình muốn hộc máu, đương nhiên anh ta biết pdl1 có giá trị trên thị trường lớn thế nào, sở dĩ không tranh giành, là bởi vì anh ta không cảm thấy Hứa Ninh không có danh tiếng gì sẽ có trình độ thật. Lúc này lại bị một câu của Trần Hạo chọc vào chỗ đau, Hồng Bình chỉ muốn chửi bậy.


Trần Hạo thấy Hồng Bình tức giận, liền cười ha ha: “Tôi rất thích dáng vẻ kinh ngạc tức giận của anh, cho nên sẽ cho anh một tin tức miễn phí nhé? Hạt vừng mà anh nhặt được, rất nhanh sẽ biến thành một đống cứt chó, thối không ngửi được! Ha ha ha!”


Trần Hạo nói xong, cũng không cho Hồng Bình cơ hội phản bác, liền dẫn Hứa Ninh và Tiêu Nhất Phi nghênh ngang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK