Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiển nhiên, bọn họ đều không coi Trần Hạo ra gì.


Ngô Niên mỉm cười giảng giải cho Trần Hạo: “Tông sư là cách mà giới Võ nước Hoa gọi, đó chính là người mạnh đến mức có thể sáng lập ra môn phái, là kẻ mạnh siêu cấp mà có thể đấm nổ núi, có thể dùng chân ngăn nước! Mà Hắc Ám Giả lại là một tổ chức bí mật nhất nước Mỹ, trong đó có những người dị năng và người cải tạo mạnh nhất! Đều là yêu nghiệt!”


Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Nếu mấy người chỉ đến để ba hoa, vậy thì xin lỗi, tôi không hứng thú!”


Vừa dứt lời, anh liền đi về hướng Trương Tiêu, hiển nhiên là chuẩn bị rời đi.



Trương Tiêu cười lạnh: “Muốn đi? Dễ dàng như vậy sao? Anh cho rằng chúng tôi là ai chứ?”


Vèo! Nói xong, Trương Tiêu tung một cú đấm về phía trước ngực Trần Hạo.


Trần Hạo lạnh nhạt nhìn cú đấm của đối phương, trong mắt hiện lên một vẻ nghiền ngẫm.


Vốn dĩ Trương Tiêu cảm thấy chắc chắn nắm đấm của mình sẽ khiến Trần Hạo kêu bố gọi mẹ, kết quả trong nháy mắt lúc nắm đấm tiếp xúc với Trần Hạo, anh lại biến mất.


Trương Tiêu kinh ngạc há to mồm, ngây người ra.


Chỉ trong chớp mắt mất tập trung, đã đủ để Trần Hạo giải quyết hắn ta rồi.





“Cẩn thận!”, lúc Trương Tiêu còn đang khiếp sợ, Trần Hạo đã đến sau lưng hắn ta, đấm một cú lên trên gáy, Trương Tiêu lập tức ngất đi.


Đồng bọn lên tiếng nhắc nhở Trương Tiêu chính là Vương Mãn vừa rồi cùng ra vẻ ta đây với hắn ta.


Thấy Trần Hạo chỉ dùng một chiêu đã khiến Trương Tiêu gục ngã, Vương Mãn vọt lập tức lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải giận dữ.


“Khốn nạn! Chúng tôi là cao thủ của Chiến Cuồng, sẽ không thua một tên tép riu như anh đâu, anh hãy...”


Ầm! Vương Mãn còn chưa nói hết, hắn ta đã cảm nhận được một luồng gió cực mạnh ập đến trước ngực mình.


Lúc tập trung nhìn vào, Vương Mãn kinh ngạc muốn hô to không thể nào, nhưng Trần Hạo đã không cho hắn ta cơ hội này.


Lúc trong lòng Vương Mãn còn đang kinh ngạc, chân của Trần Hạo đã xuất hiện trước ngực hắn ta như ảo ảnh.


Ngay sau một tiếng vang, cả người Vương Mãn bay vụt ra ngoài như diều đứt dây.


Tiếp theo mới nặng nề rơi xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.


Xung quanh lập tức im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, đám người không thể tin vào hai mắt mình.


Trương Tiêu và Vương Mãn là hai người mạnh nhất trong tiểu đội bọn họ, không ngờ rằng lại bị Trần Hạo giết chết.


Mẹ nó đây là cấp bậc gì vậy? Yêu nghiệt!


Hai đội viên còn lại kinh ngạc nhìn Trần Hạo.


Trần Hạo ngoắc ngoắc ngón tay với bọn họ: “Tôi đề nghị hai người cùng nhau lên đi, đừng có mà ra vẻ ta đây nữa, cẩn thận bị sét đánh đấy!”


“Đáng chết!”, hai người liếc nhau, sau đó cùng lên tấn công, một trái một phải.


Một người đấm, một người đá!


Hai chiêu như sấm sét kia sắp đến gần người Trần Hạo.


Khí thế kinh khủng sắc bén giống như muốn xé rách anh ra trong nháy mắt vậy.


Ngô Niên cười lạnh nghĩ thầm, mẹ nó anh có thể giết được một người, nhưng có thể thoát khỏi hai người kết hợp không?


Mặc dù hai người này không có thành tích kinh người giống Trương Tiêu và Vương Mãn, nhưng thực lực chỉ hơi yếu hơn một chút thôi.


Người của chiến đội am hiểu nhất là việc kết hợp để đánh nhau, đương nhiên Trần Hạo sẽ không thể nhẹ nhàng giống trước đó nữa!


Nhưng Ngô Niên còn chưa kịp suy nghĩ xong, đòn tấn công kết hợp của hai người kia đã dừng lại.


Trần Hạo dễ dàng dùng một tay túm lấy cổ tay của người bên trái, một tay túm lấy mắt cá chân của tên bên phải, khiến hai người đang kết hợp với nhau không thể động đậy được!


“Chỉ với tiêu chuẩn thấp tẹt này của mấy người mà còn đòi giết được tiểu tông sư và Hắc Ám Giả sao? Cho dù là thật, đương nhiên cũng vì gặp phải loại chẳng ra gì!”, Trần Hạo khinh thường nói.


Nghe Trần Hạo nói vậy, hai thành viên đó cả giận nói: “Bớt ngông cuồng đi, Chiến Cuồng không phải...”


Vèo vèo!


Hai người nói còn chưa dứt lời, Trần Hạo đã ném hai người ra như rác rưởi!


Sau khi giải quyết tiểu đội bốn người xong, Trần Hạo nở nụ cười đi về phía Ngô Niên.


“Đã đánh xong mấy tên tép riu rồi, bây giờ đến lượt anh!”


Trong mắt Ngô Niên còn có sự rung động bởi vì bản lĩnh của Trần Hạo, nhưng rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh mỉm cười.


“Bây giờ tôi đã biết vì sao Du Tử Uyên gặp phải anh sẽ kinh ngạc rồi, anh quả thật không phải người bình thường, chỉ đáng tiếc hôm nay anh gặp phải tôi, trong số những người phụ trách thế hệ trẻ tuổi của Chiến Cuồng, ngoại trừ đồ đệ Tả Phong Hàn của Diệp Thiên Nam ra, không một ai có thể lọt vào mắt Ngô Niên tôi cả! Có thể bị tôi đánh, đó chính là vinh hạnh của anh đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK