Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay lại là một đêm đau khổ.


Hôm sau, Bạch Phi Nhi dậy sớm đi Bạch Thị.


Trần Hạo vệ sinh cá nhân rồi ra cửa, nhìn thấy Mễ Giang Hàn đang chờ ở ngoài biệt thự.



Thấy anh, ông ta mỉm cười tiến lên: "Trần đại sư, chào buổi sáng!"


"Ông đến sớm quá!", Trần Hạo cũng cười nhưng giọng điệu không tốt chút nào.


Đương nhiên Mễ Giang Hàn biết mới sáng sớm đến chặn cửa nhà người ta rất dễ bị ghét, cười hỏi: "Hôm nay Trần đại sư có thời gian không? Lần trước cậu đồng ý giải quyết chuyện tòa nhà Lập Giao, hôm nay có thể chứ?"


Nghe ra mục đích của ông ta, Trần Hạo bất đắc dĩ nói: "Được thôi! Hôm nay sẽ chấm dứt chuyện này!"


"Ôi ôi... Vâng!"





Mễ Giang Hàn nhanh chóng mở cửa cho anh ngồi vào rồi lên xe.


Hai tiếng sau, hai người đến tòa nhà Lập Giao đã bị đình chỉ thi công rất lâu của tỉnh.


Vu Thừa Dân đứng chờ ngoài tòa nhà Lập Giao từ sớm, bên cạnh còn có một số lãnh đạo của tỉnh.


Thấy Trần Hạo, Vu Thừa Dân chủ động tiến lên chào hỏi: "Trần đại sư, cậu tới rồi?"


Anh thản nhiên gật đầu.


Ông ta áy náy nói: "Tôi thật sự không muốn làm phiền cậu đâu, nhưng tòa nhà Lập Giao này đã bị đình chỉ thi công vài ngày, người dân xung quanh đều truyền tai nhau có ma quỷ ở đây, nếu không tiếp tục xây dựng thì không biết sẽ còn có tin đồn gì nữa, nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành nhờ Giang Hàn đi mời cậu!"


"Tôi đã đồng ý chuyện gì đương nhiên sẽ không mặc kệ!", Trần Hạo cam đoan.


"Cảm ơn Trần đại sư!", Vu Thừa Dân nở nụ cười tươi rói, nghe được lời này của anh tâm trạng mới hết bồn chồn lo lắng.


Các lãnh đạo chính quyền đi theo tròn mắt nhìn nhau, lặng lẽ ghi nhớ mặt của Trần Hạo.


Tuy đại sư Huyền Môn hiếm thật nhưng địa vị của Vu Thừa Dân vẫn còn đó, thế mà vừa rồi ông ta lại tỏ ra nịnh nọt đến vậy, những người khác không thể không ngẫm nghĩ.


Đối với họ, hoặc Trần Hạo không chỉ đơn giản là một đại sư, hoặc anh là người đứng đầu Huyền Môn, nếu không thì Vu Thừa Dân đã không như thế.


Nhưng dù thuộc lý do nào, Trần Hạo tuyệt đối là một người có máu mặt phải tạo mối quan hệ tốt, bọn họ đều rất coi trọng anh.


Đang lúc các lãnh đạo suy nghĩ thì Trần Hạo đi xung quanh tòa nhà.


Sau khi đi dạo một vòng, anh đã cơ bản hiểu được cách sắp xếp của Thuỷ Thôn Sơn Trận.


Thấy Trần Hạo đã thăm dò xong, dừng lại, Vu Thừa Dân tiến lên hỏi: "Trần đại sư, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?"


Những người xung quanh nghe ông ta hỏi vậy đều vây quanh.


Chính quyền tỉnh đã tìm không ít đại sư Huyền Môn đến để giải quyết vấn đề cho tòa nhà Lập Giao này.


Tiếc là cũng có người biết vấn đề nằm ở đâu nhưng lại không ai giải quyết được.


Thấy Vu Thừa Dân hỏi, các lãnh đạo đều mong đợi nhìn về phía Trần Hạo, muốn nhìn xem vị đại sư trẻ được ông ta nể trọng rốt cuộc có bản lĩnh gì.


"Một trăm phần trăm!", anh lạnh nhạt nói.


Các lãnh đạo chính quyền kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng lẽ vị đại sư trẻ này khoác lác?


Trước đây bọn họ đã mời những đại sư vô cùng có tiếng trong Huyền Môn về nhưng toàn bộ đều bó tay, thế mà đại sư trẻ này lại nói một trăm phần trăm sẽ giải quyết được?


Vu Thừa Dân nghe vậy thì phấn khởi.


"Vậy thì nên làm thế nào?", ông ta hỏi.


"Rất đơn giản, Ngũ Hành Trận!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK