Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, tên này liền bị đánh hộc máu, răng bay tứ tung!


Mà đàn em ở bên cạnh giật mình muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể đến gần được, Lý Vân Dương còn tiện tay đánh bay mấy người liền.


Mãi đến khi Đoàn Húc Vân bị đánh đến mức khuôn mặt sưng vù như đầu heo, Trần Hạo mới thản nhiên nói: “Được rồi, đánh nữa là hắn ta không thể nói được đâu!”



Sau đó anh lại nhìn Đoàn Húc Vân: “Từ Tử Hàm bảo cậu ra tay?”


“Mẹ nó anh chết chắc rồi, đắc tội cậu Từ, còn dám giương oai trong câu lạc bộ của chúng tôi! Anh…”


Đoàn Húc Vân gần như là gào lên, chỉ là khuôn mặt sưng phù, nói nghe không rõ lắm.


Hắn ta còn chưa dứt lời, Hải Tam Thông đã dẫn thân tín đi từ xa đến, còn chưa tới hành lang đã nghe thấy tiếng rồi.





“Tên ngu ngốc họ Đoàn này, ồn ào với ai thế? Hôm nay ông đây có khách quý, cậu mà làm phiền đến cậu ấy, tôi sẽ giết chết cậu!”


Đoàn Húc Vân thấy Hải Tam Thông đến, lại tỏ vẻ đắc ý lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo cứ như đang nói anh chết chắc rồi vậy.


Hải Tam Thông vừa xuất hiện ở hành lang, tên này liền thay đổi vẻ mặt, phàn nàn: “Anh Hải, có người sỉ nhục cậu Từ ở trong câu lạc bộ của chúng ta, tôi chỉ đến tìm anh ta để giải quyết, anh ta lại đánh tôi, anh xem anh ta đánh tôi đây này?”


“Ai to gan như vậy?”, Hải Tam Thông nghe vậy thì nổi giận.


“Tôi đã nói với anh ta chỗ này là của anh Hải rồi, anh ta lại nói anh Hải là cái gì chứ, chỉ là chó nhà rác rưởi thôi!”, Đoàn Húc Vân thấy hắn ta tức giận, liền thêm mắm thêm muối.


Mà lúc hai người đang nói chuyện, Hải Tam Thông cũng đã đến cửa phòng.


Vừa nhìn thấy vị trí căn phòng, hắn ta liền sửng sốt, nghĩ thầm, đây không phải là căn phòng mà mình mời cậu Trần sao?


Sau đó, hắn ta vội vàng đưa mắt vào trong phòng, liền thấy Trần Hạo đang cười tủm tỉm ngồi ở bên trong.


“Hải Tam Thông, đừng bảo tôi chưa nói gì với anh, cho dù tôi có nói Hải Tam Thông anh là chó nhà rác rưởi, anh có phục không?”


Hải Tam Thông nịnh nọt nói: “Cậu Trần nói đúng lắm, ở trước mặt cậu, đương nhiên Tam Thông là chó nhà rác rưởi rồi!”


Mà Đoàn Húc Vân ở bên cạnh thì điên rồi, lúc hắn ta còn đang mải kinh ngạc, Hải Tam Thông đã tát mạnh một cái lên mặt hắn ta, khiến Đoàn Húc Vân lăn ra đất như hồ lô.


“Mẹ nó, cậu Trần là khách quý của tôi mà cậu cũng dám đắc tội à?”


Hải Tam Thông tát xong còn chưa hết giận, nhìn sang đám đàn em bên cạnh: “Ngây ra đó làm gì? Đánh tên Đoàn Húc Vân này đến mức mẹ hắn ta cũng không nhận ra được cho tao!”


Nghe thấy vậy, đám đàn em đều ngây ra.


Hải Tam Thông cả giận nói: “Mẹ nó, chúng mày có biết ai mới là chủ nhân không?”


Đám côn đồ phản ứng ngay lập tức, run lẩy bẩy đi đến chỗ Đoàn Húc Vân.


Anh Hải đã nói vậy rồi, nếu bọn họ còn không ra tay thì sẽ gặp xui xẻo!


Tên côn đồ cầm đầu nhìn Đoàn Húc Vân đang ngơ ngác trên mặt đất, nói: “Anh Đoàn, đừng trách chúng tôi...”


Bình bịch, đám côn đồn nói xong liền lao vào đấm đá, Đoàn Húc Vân bị đánh đến mức ôm đầu khóc rống.


Sau một lúc lâu, Trần Hạo mới thản nhiên nói: “Được rồi!”


Thấy anh gật đầu, đám côn đồ mới thở hổn hển dừng tay.


Bây giờ Đoàn Húc Vân mới biết mình gây họa, vội vàng quỳ bò tới trước mặt Trần Hạo, mặt mũi bầm dập nói với anh.


“Anh Trần, tôi biết sai, tôi đáng chết, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, cầu xin anh hãy tha mạng!”


Trần Hạo chỉ cười nhạt một tiếng, chuyển ánh mắt đi mặc kệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK