Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






“Đi…”, Trịnh Thông lên tiếng trả lời, trực tiếp xách cổ Kim Đại Hải lên.


“Tôi đưa…Tôi đưa!”, Kim Đại Hải thật sự muốn khóc, như thế này thì ai dám không trả tiền? Nếu như không đưa tiền thì còn đợi mình bị mang đi giết chết hay sao?


“Chuyện bồi thường đã giải quyết xong, bây giờ chúng ta nói đến chuyện người ở phía sau sai bảo ông đi?”, Trần Hạo nói.


“Đây…Phải…Nhà họ Hà, Hà Thi Vân!”, Kim Đại Hải không chút giấu diếm nói ra sự thật.


“Nhà họ Hà?”, Trần Hạo nghe vậy cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Ông có quan hệ gì với nhà họ Hà?”



“Tôi và nhà họ Hà có hợp tác làm ăn với nhau mấy lần, tôi vẫn còn nợ nhà họ Hà một khoản lớn, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!”, Kim Đại Hải ăn ngay nói thật.


Nghe được những lời này, Trần Hạo không khỏi thầm nghĩ, Hà Thi Vân, Hà Nham Đông, hai anh em nhà này quả thật là bản tính không đổi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!


Nhìn thấy ánh mắt u ám của Trần Hạo, Trịnh Thông tiến lên hỏi: “Huấn luyện viên, để tôi đi dạy dỗ nhà họ Hà một trận, tìm cho bọn họ chút phiền phức!”


Trần Hạo lắc đầu nói: “Không cần, việc này để tôi tự làm, cậu không thích hợp làm việc này!”


Mà lúc này, Kim Đại Hải mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình đã qua được cửa ải.


Ai ngờ, Trần Hạo lại cười lạnh nhìn về phía ông ta: “Ông chủ Kim, tôi còn có một chuyện cuối cùng cần ông giúp đỡ!”


“Anh nói đi! Tôi nhất định sẽ hoàn thành!”, mồ hôi lạnh của Kim Đại Hải chảy ròng ròng, ông ta nhanh chóng nói.


“Hôm nay, ông dẫn người đến đây làm lớn chuyện như thế này, gây ra tổn thất rất lớn đối với Diệc Hiên, chuyện cuối cùng tôi muốn ông làm chính là mang theo người của ông quỳ gối trước cửa Diệc Hiên, lớn tiếng tuyên truyền, quảng cáo cho Diệc Hiên mười nghìn lần đi!”





“Cái gì…”


Kim Đại Hải phát điên rồi.


Nếu như ông ta thật sự làm như vậy, sau này ông ta đâu còn chút mặt mũi nào?


Trong khi Kim Đại Hải còn đang rối rắm, Trịnh Thông đã nở nụ cười xấu xa nhìn ông ta.


Kim Đại Hải khóc không ra nước mắt! Ông ta nào dám không nghe lời? Tuyệt đối không dám?”


Rất nhanh sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện ở cửa Diệc Hiên.


Kim Đại Hải cùng mấy trăm anh em của ông ta “oai phong lẫm liệt” quỳ gối ở trước cửa Diệc Hiên, điên cuồng gào thét quảng cáo cho Diệc Hiên.


Trịnh Thông đứng ở một bên giám sát.


“Không được, giọng nói còn mang theo sát khí, ôn hoà một chút đi!”


“Ha, còn dám lớn tiếng như vậy, đang oán hận trong lòng đấy à?”


“Sao âm thanh lại yếu ớt thế này, không có tí sức sống nào cả!”


Kim Đại Hải và đám đàn em của ông ta bị gây sức ép đến mức chết đi sống lại, nước mắt chảy ròng ròng.


Lúc này, Giang Ngạo Tuyết hết sức kinh ngạc đi đến bên người Trần Hạo, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Tại sao anh lại trở thành huấn luyện viên thế?”


Trần Hạo cười ha ha nói: “Ai bảo tôi rất giỏi chuyện đánh đấm?”


Giang Ngạo Tuyết nói không nên lời, cô ấy thầm nghĩ, tên này không chỉ biết đánh đấm mà còn cực kỳ tài giỏi? Vậy mà còn có thể trở thành một huấn luyện viên.


Đương nhiên, chuyện trong quân đội, Giang Ngạo Tuyết sẽ không tìm hiểu sâu cũng sẽ không nghĩ nhiều.


Ngược lại, chuyện kinh doanh của cửa hàng mới khiến cho cô ấy phải lo lắng.


“Trần Hạo, anh nói xem, rốt cuộc là nhà họ Hà đang muốn làm cái gì?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.


“Làm cái gì? Tôi thấy bọn họ chính là muốn chết!”, trong mắt Trần Hạo lóe lên một tia sắc bén.


Nghe anh nói vậy, Giang Ngạo Tuyết vội vàng nói: “Anh đừng dính vào nhà họ Hà, bọn họ là dòng họ lâu đời ở Hải Dương, thực lực không thể khinh thường…Này, này, anh đi đâu đấy?”


Giang Ngạo Tuyết còn chưa nói hết câu, Trần Hạo đã đi ra ngoài Diệc Hiên.


“Đi tìm người nhà họ Hà tâm sự, dùng đạo lý trước rồi mới dùng đến áp lực được chứ!”, Trần Hạo cười lạnh nói.


“Anh đừng…”, Giang Ngạo Tuyết đang còn muốn khuyên bảo, nhưng sao có thể cản được Trần Hạo?


Cô ấy còn chưa nói xong, Trần Hạo đã đi xa.


Mà lúc này, trong nhà họ Hà ở phía nam thành phố, người đứng đầu nhà họ Hà, Hà Chí Chương đang tươi cười nghe con gái Hà Thi Vân báo cáo.


“Ha ha, Thi Vân, chuyện này con làm rất tốt, không ngờ con không chỉ có quan hệ với nhà họ Từ, mà còn có thể thông qua chuyện Diệc Hiên để làm thân với nhà họ Du! Tốt lắm!”


Hà Chí Chương mỉm cười, đối với chuyện lần này vô cùng hài lòng.


Hà Thi Vân cảm thấy có chút mơ hồ! Cô ta cảm thấy bố mình phản ứng hơi thái quá!


Cô ta vẫn còn nhớ rõ, khi cô ta thân thiết với Từ Tử Hàm, rất có thể sẽ trở thành người phụ nữ của Từ Tử Hàm, con dâu nhà họ Từ, bố cô ta cũng chỉ thản nhiên nói không tồi mà thôi!


Lần này chỉ mới làm quen được với nhà họ Du, thậm chí còn chưa đến mức độ thân thiết, bố cô ta liền khen ngợi cô ta? Chẳng nhẽ nhà họ Du lợi hại hơn nhà họ Từ rất nhiều?


Nghĩ đi nghĩ lại, Hà Thi Vân vẫn cảm thấy không đúng!


Cô ta đã điều tra về nhà họ Du, tuy rằng nhà họ Du lớn mạnh hơn nhà họ Từ một chút, nhưng mà chỉ là một chút thôi! Tại sao bố cô ta lại vui vẻ như thế này?


Nghĩ vậy, Hà Thi Vân khó hiểu hỏi bố mình: “Bố, tại sao con làm quen với nhà họ Du, bố lại vui vẻ như vậy? Nhà họ Du chỉ lớn mạnh hơn nhà họ Từ một chút thôi, nhưng mà cũng có điểm yếu mấu chốt, đó là không có quan hệ rộng trong giới quan chức như nhà họ Từ, vì sao vậy ạ?”


Hà Chí Chương cười nói: “Cô nhóc nhà con có điều không biết rồi, tuy rằng nhà họ Du chỉ lớn mạnh hơn nhà họ Từ một chút, nhưng có một điểm mà nhà họ Từ vĩnh viễn không thể sánh được với nhà họ Du!”


Nghe bố mình nói như vậy, Hà Thi Vân lập tức cảm thấy hứng thú: “Điểm nào ạ?”


“Nhà họ Du có một bà chủ đáng sợ, người phụ nữ này còn khủng bố hơn cả đàn ông!”





Xem ảnh 1
20211219032925-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK