Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phi Nhi đang chuẩn bị đứng dậy, muốn chấm dứt lần gặp mặt không thoải mái này của cả hai bên.



Việc Chu Ngọc Hành đưa ra yêu cầu muốn nhập cổ phần vào dự án, cô có thể chấp nhận được, thậm chí là nếu như anh ta muốn hơn hai mươi phần trăm cũng có thể bàn bạc thêm, nhưng Bạch Phi Nhi không thể nào chấp nhận hành vi vơ vét tài sản này của nhà họ Chu.


Tuy nhiên, Bạch Phi Nhi không nghĩ rằng, cô còn chưa kịp đứng dậy từ chối thì chẳng hiểu sao một giây trước Chu Ngọc Hành còn đang vênh mặt kiêu ngạo thì lúc này đã bịch một tiếng quỳ gối trước mặt hai người.


Bạch Phi Nhi sợ ngây người, trong đầu đầy là dấu chấm hỏi!





Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn anh ta, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức!


Chu Ngọc Hành cũng tức giận điên người rồi!


Con mẹ nói! Đây là chuyện gì? Vì sao lại quỳ xuống?


Một giây trước anh ta còn đang cảm thấy khó hiểu, song nghĩ đến lần trước cũng đã quỳ gối một lần, theo bản năng, lại nhìn về phía Trần Hạo.


Mà lúc này, tư thế ngẩng đầu của Chu Ngọc Hành thật giống như một bé ngoan đang quỳ xuống cầu nguyện điều gì đó! Dáng vẻ thật tội nghiệp nhưng cũng có chút buồn cười!


Bạch Phi Nhi tràn đầy nghi ngờ và khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, những cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng trước đó cũng bị tình huống khôi hài này hoà tan, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Trần Hạo cười ha ha nói: “Cậu Chu, anh quỳ xuống thế này làm tôi thật không biết nên nói gì cho phải, anh đang muốn làm cho chúng tôi tin tưởng anh thật lòng có hứng thú với dự án của Bạch Thị sao? Đều là người lớn cả rồi, cứ động một chút lại quỳ xuống thế này cũng thật xấu hổ?”


“Anh…”, Chu Ngọc Hành tức đến hộc máu, khi vừa mới mở miệng anh ta lại không tự chủ được nghĩ đến chuyện quỳ gối lần trước, sau chuyện ấy, anh ta đã bị không ít người chê cười.


Nghĩ vậy, Chu Ngọc Hành đang muốn nói ra vài lời khó nghe lập tức nuốt ngược vào trong, nhất thời, anh ta không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào.


Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Cậu Chu, anh vẫn nên đứng dậy đi! Anh làm như thế này tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ, nếu như anh muốn hợp tác với Bạch Thị, chỉ cần đầu tư thêm tiền là được rồi, một lần quỳ gối của anh chắc cũng không đáng giá hai trăm triệu đâu nhỉ?”


Chu Ngọc Hành không nói nên lời, khả năng có thể làm cho người khác quỳ gối bất cứ lúc nào của anh quả thật rất đáng sợ, đối nghịch lại nhất định là sẽ chịu thiệt, cho dù lúc này trong lòng anh ta đang muốn lột da rút gân Trần Hạo, nhưng anh ta quả thật không dám tuỳ tiện làm ra hành động đối nghịch nào.


Chu Ngọc Hành không chịu thừa nhận là bản thân đang hoảng sợ, nhưng mà nếu như cứ quỳ xuống thế này, bị người trong công ty nhìn thấy, anh ta đâu còn mặt mũi nào mà gặp người khác? Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, bị đám con ông cháu cha khác biết được, anh ta làm sao có thể sống nổi. Nếu như chỉ bị một lần, anh ta còn có thể nói là vô ý trượt chân, là anh ta gặp xui xẻo, nhưng nếu bị nhiều lần, nói ra thì ai tin?


Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Chu Ngọc Hành lập tức hiểu ra, anh ta không còn con đường nào khác ngoài chuyện thỏa hiệp.


Nhất thời, anh ta chỉ có thể giả bộ làm cậu trai ngoan ngoãn: “Chủ tịch Bạch…cậu Trần, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, vừa rồi tôi chỉ đùa giỡn với các người thôi mà? Ha ha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK