Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người đang đứng xung quanh đều trợn trừng hai mắt.


Bọn người này đang uy hiếp nhà họ Chu đấy sao?


Diễn biến này thật sự vượt quá sức tưởng tượng!



Xưa nay, bao giờ cũng là người họ Chu đè đầu người khác xuống đất.


Đã có ai từng nhìn thấy cảnh những kẻ họ Chu này bị bức ép đến cùng đường bí lối đâu cơ chứ?


Hôm nay, những người vốn đến để tâng bốc nhà họ Chu xem như được mở mang tầm mắt.


Chu Vân Thiên hít sâu một hơi, cực kỳ tức tối. Ông ta hoàn toàn không lường trước được tình cảnh trước mắt.


Vốn dĩ Chu Vân Thiên cho rằng mình có thể gây áp lực cho Trần Hạo và thông qua việc này để tìm về chút mặt mũi sau khi Chu Tiểu Nhược phản đối kết hôn.





Lại không nghĩ rằng giờ còn bẽ mặt hơn, và mình còn phải là người cúi đầu!


Cơn tức giận luẩn quẩn trong lòng, ngực dồn nén đến không thở nổi.


Nhưng rõ ràng là nếu không giải quyết chuyện hôm nay, đám người này sẽ không chịu để yên.


Chu Vân Thiên chỉ có thể nói: "Vừa rồi ai đã lên tiếng thì đứng ra, xin lỗi đi!"


Xung quanh lại trở nên ầm ĩ, những người vây xem rối rít thì thầm với nhau. Nhà họ Chu thế mà cúi đầu thật! Đây đúng là chuyện hiếm thấy!


Những người thuộc nhà họ Chu đều tỏ ra nhục nhã, không ai tình nguyện đứng ra.


Chu Vân Thiên tức giận đến nỗi ho sù sụ, đập mạnh gậy batoong đầu rồng xuống đất: "Xin lỗi nhanh!"


Những người nhà họ Chu cúi đầu xuống một cách khó chịu, miễn cưỡng đứng ra muốn lên tiếng.


Nào ngờ Trần Hạo lại nói trước: "Quỳ xuống xin lỗi, chuyện này xem như xong!"


Cái gì?


Những người nhà họ Chu đều trợn trừng con mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy! Tên khốn này có phải quá khinh thường người nhà họ Chu bọn họ rồi không?


Đám đông vây xem cũng ngạc nhiên nhìn nhau. Cái tên này có phải hơi kiêu ngạo quá rồi không?


Chu Vân Thiên tức giận đến run người, nhìn về phía ông bạn thân Mễ Trấn Nam của mình, còn ông ấy thì đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thể không nghe thấy những gì Trần Hạo vừa nói.


Những người nhà họ Chu đều hướng ánh nhìn sang Chu Vân Thiên, chờ quyết định của ông ta!


Nếu hôm nay bọn họ quỳ xuống xin tha thì làm gì còn mặt mũi nào đáng nói nữa? Sau này biết làm việc ở tỉnh Sở như thế nào đây?


Những người đang vây xem cũng bị lời nói của Trần Hạo làm cho giật mình, ai nấy đều mở choàng mắt. Bắt người nhà họ Chu quỳ xuống ư? Thằng nhóc đó dám nghĩ vậy à?


"Cậu kia, cậu quá đáng lắm rồi đấy!", Chu Vân Thiên phẫn nộ quát.


Trần Hạo cười nói: "Không quỳ thì hôm nay sẽ có người chết đấy, bắt đầu từ nhà họ Chu!"


Hai người bừng bừng khí thế mặt đối mặt với nhau, trong phút chốc bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề, gió lớn nổi lên.


Chu Vân Thiên nhìn chằm chằm vào Trần Hạo một lúc thì chợt cười phá lên: "Người trẻ tuổi à, ông già này đã tu thân dưỡng tính nhiều năm, rất ít khi nổi nóng nhưng hôm nay cậu đã thành công chọc giận tôi rồi! Cậu xem nhà họ Chu của tôi là thứ gì vậy? Cho dù những người này trở mặt thì tôi vẫn có năng lực bắt cậu sống thì sống, chết thì chết!"


Những người khác hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, xem ra hai bên nổ ra tranh chấp thật rồi!


Đến lúc này, tất cả mọi người kể cả Mễ Trấn Nam đều nhìn về phía Trần Hạo.


Rất rõ ràng, bọn họ đều đang chờ ý kiến của anh.


Trần Hạo híp mắt cười, đứng dậy, lấy di động ra xem rồi nghiền ngẫm nói: "Ông không chờ được đến ngày đó đâu, tai vạ đã tới, mạng ông sẽ chấm dứt tại đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK