Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là sao, đi cùng vợ thì dù có đến đâu tôi cũng sẽ không ngột ngạt!", Trần Hạo cười híp mắt trả lời.


Tương Tĩnh Vũ không muốn nói thêm, Trần Hạo cố ý nhắc tới vợ chẳng khác nào đâm một dao vào nơi đau nhất của anh ta, nếu nói thêm gì thì anh ta nghi ngờ mình sẽ bị tên khốn này làm cho tức chết mất!


Thấy anh đã tới, còn đồng ý đi cùng, lòng Bạch Phi Nhi ấm lên.



"Vậy giờ chúng ta đi luôn nhé?", cô chủ động đề nghị.


"Ừ!", Tương Tĩnh Vũ mỉm cười đứng dậy.


Không biết là cố ý hay tự nhiên mà Bạch Phi Nhi khoác lấy cánh tay Trần Hạo, hai người cứ thân mật đi ra văn phòng như thế.


Còn Tương Tĩnh Vũ ở đằng sau cứ như quà tặng mua một được một vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy dư thừa.


Có điều mặc dù trong lòng phiền muộn nhưng tên này vẫn miễn cưỡng cười vui, cố gắng tỏ ra mình rất có giáo dục.





Ba người đi xuống, đến phòng khách trong Bạch Thị, chiếc xe Bentley của Tương Tĩnh Vũ đã đậu ở cổng sau từ sáng sớm.


Anh ta mỉm cười, lịch lãm mời Bạch Phi Nhi lên xe, Trần Hạo thì mở cửa xe bên kia ra ngồi cạnh cô dù cho có được đồng ý hay không, anh ta chỉ đành bi đát ngồi ở hàng trước.


Giấu sự khó chịu xuống đáy lòng, Tương Tinh Vũ vẫn giữ nụ cười ấy, trông rất thật và tự nhiên.


Thấy cảnh này, Trần Hạo không khỏi thầm nghĩ rằng lòng dạ của Tương Tinh Vũ này cũng sâu thật, xem ra là một tên khốn kiếp giả nhân giả nghĩa còn thích dây dưa.


Tài xế thấy ông chủ đã ngồi vào thì khởi động xe.


Sau khi xuất phát, Tương Tinh Vũ nghiêng người nhìn về phía Bạch Phi Nhi.


"Phi Nhi, nếu anh nhớ không lầm thì em thích nhất là trường phái hội họa Venice phải không?"


Cô khẽ gật đầu: "Không ngờ anh vẫn còn nhớ mấy cái này".


"Đương nhiên là nhớ rồi, cái gì liên quan đến em anh cũng đều nhớ rõ!", anh ta cố ý lộ ra vẻ mê mẩn, rồi lại giả mù sa mưa giấu nó đi.


"Anh từng tìm hiểu về trường phái hội họa Venice, trường phái này được đại diện bởi hai họa sĩ người Venice là Giorgione và Titien, hấp thụ tinh hoa của nhiều trường phái vào thời hoàng kim của văn hóa Phục Hưng, màu sắc cách tân và táo bạo, các bức tranh sinh động và thanh thoát, đồng thời phong cảnh và đề tài về bối cảnh nhân vật cũng được mở rộng. Điều tiếc nuối duy nhất là nó chỉ chủ yếu nói về thần thoại và tôn giáo".





Bạch Phi Nhi bị khơi dậy sự hứng thú, cười nói: "Tôi rất thích các tác phẩm của Giorgione như "Vệ nữ ngủ", "Những cơn giông tố", trong tác phẩm của họ chứa đựng quan niệm nghệ thuật rất sâu sắc. Tuy tôi không hiểu nhiều về tôn giáo và thần thoại nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thành kính và chân thành của họ từ trong đó! Đó là thứ mà tôi thấy đẹp nhất!"


Suốt cả chặng đường, Tương Tĩnh Vũ phong độ hòa nhã, lưu loát nói về những chuyện liên quan đến hội họa làm cho Bạch Phi Nhi rất hào hứng, Trần Hạo thì bị người này xem như không khí, từ đầu đến cuối đều không ngó ngàng gì.


Triển lãm tranh được tổ chức tại phòng trưng bày nghệ thuật Hải Dương, không lâu sau, xe lái vào bãi đậu xe bên ngoài phòng trưng bày.


Lúc xuống xe, Tương Tĩnh Vũ mới làm vẻ mặt giật mình như chợt phát hiện Trần Hạo cũng đang ở đây, mỉm cười hời hợt nói: "Xin lỗi cậu Trần, vừa rồi do thảo luận chuyện hội họa với Phi Nhi hăng say quá nên không để ý đến cậu, thật ngại quá!"


Trần Hạo mỉm cười, hờ hững đáp: "Hiểu biết của tôi về nghệ thuật chỉ bằng nửa chai nước thôi, anh muốn trò chuyện thì chúng tôi cũng không theo kịp, cứ thoải mái đi!"


Tương Tinh Vũ cười: "Cậu Trần khiêm tốn quá".


Tuy nói thì khách sáo nhưng thực tế trong lòng anh ta đang vừa kích động vừa khinh thường.


Kích động vì vừa rồi đã thành công biến Trần Hạo thành không khí suốt cả đường đi, để cho Bạch Phi Nhi thấy được sự uyên bác của anh ta cũng như sự dốt nát của Trần Hạo. Còn khinh thường là vì anh ta nghĩ cái tên rác rưởi này lại dám tự xưng là nửa chai nước sao? Đúng là không biết xấu hổ!


Trên đường đến phòng triển lãm, mỗi khi đến một cánh cửa thì Tương Tĩnh Vũ lại bày ra điệu bộ như một quý ông ga lăng hòng hấp dẫn Bạch Phi Nhi với nhiều cách khác nhau.


Hành động của anh ta làm cho Trần Hạo đang đi bên cạnh không thể không tò mò rốt cuộc tên này học mấy chiêu hoa hòe đó ở đâu, nếu anh là phụ nữ chắc có khi cũng bị người này làm cho mờ mắt.


Trong khu triển lãm nghệ thuật rất đông người, hầu hết đều ăn mặc rất lộng lẫy.


Đại sảnh được bố trí hết sức nghệ thuật với gam màu trắng chủ đạo, bức tường treo tranh dùng sơn màu xanh lá ánh kim phác họa thành cây mây xanh nối tiếp đến các bức họa. Tuy đơn giản nhưng có một sự cân đối đẹp mắt kỳ lạ.


Sau khi đi vào, Bạch Phi Nhi hào hứng quan sát xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK