Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh muốn dùng Mạc Thiên Lý để kiểm tra xem mình đã tu luyện Âm Dương Cửu Thiên quyết đến trình độ nào!


"Phịch!", quả đấm đã sắp nện vào ngực Trần Hạo.


Những người đứng xem ngừng thở, đám côn đồ bắt đầu vẽ ra cảnh anh lìa đầu khỏi xác.



Bát Gia cười lạnh, sau khi Mạc Thiên Lý tung cú đấm đó ra thì La Thành sẽ thuộc về hắn ta, Hải Dương cũng sẽ nhanh chóng vào tay, tất cả mọi thứ đều thật hoàn hảo!


Cái gì cũng như đang diễn biến theo ý muốn của hắn ta!


Tuy nhiên, Bát Gia không ngờ lại có một tia sáng trắng chợt xuất hiện, phá hủy viễn cảnh không tỳ vết trong đầu mình.


Thời điểm cú đấm của Mạc Thiên Lý sắp nện vào người Trần Hạo, luồng sáng trắng như từ chín tầng mây lao xuống, chói lọi đến mức người ta mà mở mắt sẽ mù ngay.


Kế đó, cảnh tượng với những hiệu ứng như trong phim được Mạc Thiên Lý tạo ra nháy mắt biến mất dạng.





Chỉ còn lại dáng vẻ tung quyền bất động của lão ta. Hơi quay mặt lại, Mạc Thiên Lý khó tin nhìn Trần Hạo: "Cậu... Tại sao cậu lại làm được?"


Anh cười tủm tỉm: "Vào địa ngục rồi thì lão tự khắc biết mình nhỏ bé đến mức nào, trên đời có nhiều điều huyền bí đến như nào! Ngay cả cấp độ tiểu viên mãn cũng chưa tới mà dám tự cao xưng mình là tông sư!"


"Phụt!"


Ánh mắt Mạc Thiên Lý trở nên ảm đạm, một đường đỏ xuất hiện trên cổ rồi phun máu ra, âm thanh vang thật to nghe mà sởn tóc gáy.


Cảnh tượng này khiến cho bọn tay chân sững sờ, khó tin nhìn qua lại giữa Trần Hạo và Mạc Thiên Lý đã chết.


Bát Gia hóa điên: "Sao...sao lại thế được!"


"Không có gì là không thể. Thế là đúng rồi", Trần Hạo nhếch mép tiến về phía trước.


"Không… Mày đừng có xằng bậy… Tao là người của Thiên Khôi… Trêu vào Thiên Khôi mày sẽ chết..."


"Phụt!"


Bát Gia chưa kịp nói hết thì bị dao đâm vào vai, Trần Hạo nghiêng con dao, bổ hắn ta ra làm hai nửa.


Máu tươi tuôn ra như suối, tô điểm thêm cho mùi tanh kinh tởm xung quanh làm tất cả mọi người chấn động.


Viên Đào, phó thủ lĩnh Thiên Khôi ở La Thành, nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi quỳ xuống đất.


Ngay sau đó, tiếng vũ khí chạm đất vang lên, mười tên tay chân còn sót lại đồng loạt quỳ trong vũng máu, tôn thờ Trần Hạo như thần.


“Anh Trần, tôi phục rồi, Viên Đào cam tâm tình nguyện phục vụ quên mình vì anh!”, Viên Đào nói.


"Anh Trần, chúng tôi cũng tình nguyện cống hiến vì anh!”


Sau khi Viên Đào quỳ xuống, mấy tên còn lại cũng bắt đầu thề nguyện trung thành, lúc này, không còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt Trần Hạo, ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Trần Hạo mỉm cười nhìn Viên Đào: “Phục vụ quên mình? Anh cảm thấy bản thân mình có giá trị như vậy sao?”


“Tôi có tin tức mà anh Trần cần?”, Viên Đào quỳ giữa vũng máu, vừa dập đầu vừa nói.


“Hửm? Nói tôi nghe một chút xem!”, Trần Hạo chậm rãi rút con dao từ trên người Bát Gia ra.


“Sở dĩ lão Bát dám đối nghịch với cậu Trần là bởi vì phía sau hắn ta có người chống lưng, đồng thời cũng đồng ý cho hắn ta chút lợi ích!”, Viên Đào nói.


“Ai!”, Trần Hạo bâng quơ hỏi.


“Du Tử Uyên! Cậu Du! Mạc Thiên Lý cũng là do cậu ta mời đến…”, Viên Đào không dám giấu diếm chút nào, thành thật nói ra sự thật.


Trần Hạo nở một nụ cười xấu xa: “Du Tử Uyên ơi Du Tử Uyên, xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!”


Nghe thấy những lời này, mọi người sợ hãi đến mức không dám thở mạnh một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK