Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, nhưng sau khi bị bắt, người phát ngôn đã bán đứng Giang Chiến Thiên, hơn nữa, thuộc hạ thân thiết nhất bên người anh ta vậy mà lại là người do Thiên gia gài vào nằm vùng, cho nên sau đó đã giao chứng cứ có liên quan cho cảnh sát! Bây giờ, Giang Chiến Thiên hết đường chối cãi! Theo tôi được biết, anh ta chưa từng đụng đến ma túy, tất cả là một cái bẫy!”





Trong mắt Trần Hạo hiện lên một tia nghiền ngẫm, anh thầm nghĩ, lão cáo già Thiên gia ở tỉnh kia đã không nhịn được mà ra tay?






Trần Hạo đảo mắt nhìn Hạ Vân Đình, thấy trên cổ lão ta có vết thương, anh hỏi: “Ông cũng bị tấn công?”





“Đêm qua bị đánh lén, may mà có Lãnh Vũ ra tay giúp đỡ, tôi mới may mắn thoát được một kiếp!”, nói đến vụ đánh lén tối qua, trong mắt Hạ Vân Đình còn lộ ra một tia sợ hãi.





“Hơn nữa, sáng sớm ngày hôm nay, quan chức đã tự mình đến tìm tôi, thông báo tạm ngừng tất cả hoạt động kinh doanh của nhà họ Hạ! Thiên gia còn phái người đưa tới thứ này!”





Hạ Vân Đình nói xong liền lấy ra một bức thư.







Trần Hạo mở bức thư ra, trên giấy chỉ viết tám chữ như rồng bay phượng múa.





Buổi trưa, một mình đến Hoàng Đình các!





Ký tên, Nhạc Thiên!





Xem xong, Trần Hạo mỉm cười vo tờ giấy thành một cục rồi ném đi, cục giấy bay một đường đẹp mắt trên không trung rơi vào thùng rác ven đường.





“Lão già này cũng thật có tài, trong một đêm mà hành động khí thế ngất trời như thế, xem ra tôi đã coi thường ông ta rồi!”





Thấy Trần Hạo nói như vậy, Hạ Vân Đình biết là anh chuẩn bị đi gặp ông ta.





“Trần đại sư, cho tôi nửa giờ, tôi sắp xếp người dẫn theo rồi đi với cậu! Đây tám phần là Hồng Môn Yến!”, Hạ Vân Đình nói.





Trần Hạo cười nhạt nói: “Không cần, một mình tôi đi là được rồi, ông ở nhà trông nhà!”





Nghe vậy, Hạ Vân Đình nhíu mày: “Trần đại sư, Nhạc Thiên không đơn giản, sau lưng ông ta có một nhân vật lớn thủ đoạn phi thường, hơn nữa, bên người ông ta còn có bán bộ tông sư Bàng Phong chống lưng cho, mười năm trước, nhà họ Hạ chúng tôi vẫn là một gia tộc của thành phố ngầm của tỉnh! Gia tộc tôi có ba nghìn học trò, lúc đó, Nhạc Thiên cũng không phải là Thiên gia bây giờ, mà là anh em của tôi!”





Nói đến đây, Hạ Vân Đình dừng lại một chút, trong mắt lộ ra một tia chua xót: “Sau đó, không biết ông ta từ đâu mời được Bàng Phong đến, lúc ấy, chỉ trong một đêm, nhà họ Hạ chúng tôi bị Bàng Phong tàn sát hơn một nửa, ba tiểu tông sư phối hợp cũng không đánh lại được Bàng Phong, từ đó có thể thấy được sự lợi hại của ông ta! Trần đại sư, tôi biết cậu lợi hại, nhưng ông ta có Bàng Phong chống lưng cho, hai nắm đấm của cậu khó mà địch lại bốn tay!”





“Không sao, thật ra tôi cũng muốn nhìn thử một chút bản lĩnh của vị bán bộ tông sư này!”, Trần Hạo không chút để ý mỉm cười.





Hạ Vân Đình há miệng định nói thêm gì đó nhưng anh đã xua tay: “Ông đi đi, những chuyện khác không cần ông quan tâm!”





Cuối cùng, Hạ Vân Đình chỉ có thể đem nỗi lo lắng đè nén xuống đáy lòng, rồi lái xe rời đi.





Trần Hạo cũng xoay người lên xe, gọi điện thoại cho Lý Vân Dương.





“Người sau lưng Nhạc Thiên đã điều tra rõ ràng chưa?”, Trần Hạo nói.





“Vẫn chưa, quá ít manh mối! Sao thế, Nhạc Thiên lại làm loạn cái gì à?”





“Hãm hại Giang Chiến Thiên, còn đưa cho tôi một tấm thiệp mời, Hồng Môn Yến đây mà!”





“A? Xem ra người nào đó đã chờ không được rồi, tên Nhạc Thiên này không thể khinh thường, người sau lưng ông ta là người khó điều tra nhất mà tôi gặp sau khi đến tỉnh Sở, có rất nhiều mối quan hệ rắc rối, sau khi sắp xếp lại, tôi cảm thấy Nhạc Thiên hẳn là người phát ngôn của một nhân vật lớn nào đó!”, Lý Vân Dương nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK