Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo đáp: “Cô xử lý? Xử lý thế nào? Cứ để cho tôi đi!”


Nói xong, anh lách qua người Tô Hâm Dao, hướng đến chỗ Thu Cẩm Tú: “Muốn tôi xin lỗi sao?”


“Đương nhiên! Thứ chó chết như anh có tư cách gì mà đi quản chuyện của tôi? Đạo lý này cũng không hiểu”.



“Được thôi!”, Trần Hạo thản nhiên đáp.


Tô Hâm Dao vội la lên: “Không được, Trần Hạo!”


Thu Cẩm Tú đắc ý muốn cười lớn, chỉ cần Trần Hạo và Tô Hâm Dao chịu xin lỗi thì hôm nay cô ta đã lấy đủ mặt mũi rồi.


“Đến đây, tôi giải thích cho cô”, Trần Hạo không thèm nghe lời khuyên của Tô Hâm Dao.


Thu Cẩm Tú hả hê nhìn anh, chờ mong khoảnh khắc anh nói xin lỗi. Bỗng một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, sau đó trên mặt cô ta bắt đầu truyền đến cảm giác đau rát.


Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.





Vừa nãy có người bị tát vào mặt?


Ai bị tát?


Một đám người ngơ ngác nhìn Trần Hạo, vẻ mặt không thể tin được.


Đạo diễn Uông cũng trợn tròn mắt: “Cậu…cậu sao có thể thô lỗ như vậy hả? Còn dám động thủ…”


Bốp! Đạo diễn Uông còn chưa dứt lời đã bị Trần Hạo thẳng chân đạp cho một cước, lăn vào trong góc ôm bụng không nói nên lời.


Thu Cẩm Tú ngạc nhiên ngẩn cả người, bụm mặt, không thể tin nhìn Trần Hạo: “Anh lại dám…lại dám đánh tôi?”


Trần Hạo đáp: “Đúng thế! Tôi làm sao có thể đánh cô chứ? Sao lại dám đánh cô chứ? Vì cô rất ngang ngược đó!”


Nói xong câu này, Trần Hạo lại xoay tay sau đó vung một cái, chát! Lại cho Thu Cẩm Tú thêm một bạt tai nữa.


Nhất thời mọi người đều khiếp sợ.


Hiện trường lập tức rối loạn, nhân viên, còn có cả đạo diễn Uông, một số thì ngăn trước mặt Trần Hạo để phòng ngừa anh lại động tay, một số khác thì đi an ủi Thu Cẩm Tú.


Cô ta ngạc nhiên đến quên cả phản ứng, một lúc lâu sau mới hét ầm lên: “Thứ chết tiệt này, anh muốn chết sao? Dám động thủ với tôi, tôi phải giết chết anh! Trợ lý, trợ lý đâu?”


Trợ lý của Thu Cẩm Tú cũng vừa mới hoàn hồn, sợ tới mức run rẩy đi đến.


“Điện thoại của tôi đâu? Tôi phải gọi điện thoại cho anh Nguyễn, tức chết tôi rồi, hu hu!”


Thu Cẩm Tú vừa dứt lời thì nước mắt đã rơi xuống, lăn lộn trong giới giải trí này lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác bắt nạt như vậy, thế mà lại có người can đảm đánh vào mặt cô ta.


Trợ lý cũng bực bội chất vấn: “Anh là người nào? Thật là to gan, anh chưa từng nghe đánh chó phải ngó mặt chủ sao?”


Trần Hạo cười híp mắt hỏi vị trợ lý: “Ý của cậu là vị này nhà cậu là chó đúng không? Tôi nói không sai mà!”


“Tên chết tiệt này, sao anh dám hành hung người khác ở nơi này hả, quả thực là…”


“Cút...”


Trần Hạo lại quăng cho trợ lý một cái bạt tai.


Đến tận lúc này, Tô Hâm Dao mới kịp hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến giữ chặt Trần Hạo.


“Trần Hạo, anh…anh đi trước đi! Mọi chuyện cứ để cho tôi xử lý, tôi sẽ gánh vác hậu quả, thực xin lỗi, là do tôi liên lụy anh!”


Nói đến đây, thiếu chút nữa Tô Hâm Dao rơi lệ.


Trần Hạo cười lớn: “Liên lụy cái gì chứ, việc này dù xảy ra trên bất cứ người bình thường nào khác tôi cũng sẽ quản, huống chi cô còn là bạn của tôi?”


Nghe Trần Hạo nói vậy, trong lòng Tô Hâm Dao đột nhiên có chút mất mát, chẳng lẽ chỉ là bạn bè thôi sao? Chỉ có thể là bạn bè thôi sao?


Ngay khi ý nghĩ này bỗng xẹt qua đầu khiến cô ta giật nảy mình.


Tô Hâm Dao, mày nghĩ cái gì vậy hả? Người đàn ông này đã kết hôn rồi, hơn nữa còn là người mà bạn thân mình coi trọng, sao mày có thể nghĩ linh tinh như thế chứ?


Nghĩ vậy, Tô Hâm Dao ra sức lôi kéo Trần Hạo: “Anh mau đi đi, nếu không sẽ không kịp mất!”


Tô Hâm Dao vừa dứt lời, giọng của Thu Cẩm Tú đã truyền đến: “Đi? Chạy đi đâu? Bảo vệ đâu? Đến đây bắt giữ tên này lại cho tôi! Tôi đã gọi điện cho anh Nguyễn rồi, vừa đúng lúc anh ấy đang bàn bạc dự án gần đây, sẽ nhanh chóng đến thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK