Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Diệu Dương nịnh nọt nói: “Chủ nhiệm Vương, lần này chúng ta thắng chắc rồi!”


Trong mắt Vương Đĩnh có vẻ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên!”


Người bên ngoài cũng thi nhau đi lên chúc mừng, nói đủ lời nịnh hót, cứ như Vương Đĩnh mới là hiệu trưởng vậy.



Vương Đĩnh thì cực kì kiêu ngạo nhìn mọi người: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt tôi, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ không quên mọi người đã coi trọng tôi, có cơ hội tôi sẽ nhắc đến việc mọi người ủng hộ công việc của tôi ở trường học với bố mình!”


Nghe nói như thế, mọi người lập tức cười tươi như hoa.


Bố Vương Đĩnh là ai? Đây chính là người xếp top bảy những quân nhân trung thành của tỉnh Sở, là đại thần có thể để cho quân đội toàn bộ khu Hoa Bắc phải run bần bật.


Nếu tên mình có thể truyền vào trong tai người này, cho dù chỉ để ông ta nhớ kỹ một lần, cũng cực kì có lợi ích với tương lai của bọn họ.





Vương Đĩnh vừa nói xong, phía dưới càng thêm ra sức thổi phồng nịnh nọt.


Mà Vương Đĩnh và Diêm Diệu Dương căn bản không cảm thấy Trần Hạo có năng lực dẫn dắt những người này! Vì sao?


Bởi vì nhóm người mà lần này Bá Đồ triệu tập, gần như là toàn bộ tinh anh của khu Hoa Bắc! Càng đáng sợ hơn chính là, mỗi một người trong nhóm tinh anh này đều là tên cứng đầu không phục một ai cả!


Nếu không cũng sẽ không có chuyện huấn luyện viên thứ nhất vừa đến ngày đầu tiên đã phải nhập viện rồi.


Dù Diêm Diệu Dương là huấn luyện viên thứ hai, cũng không hoàn toàn là bởi vì ý của Vương Đĩnh mới từ chức, mà nguyên nhân lớn hơn là vì hắn ta thật sự không dạy được những người này, còn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị gãy tay gãy chân, trở thành trò cười của cả bộ phận đặc biệt, sao hắn ta phải làm loại chuyện ngu xuẩn này chứ.


Vương Đĩnh, Diêm Diệu Dương nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng, trong đầu không nhịn được hiện ra cảnh tượng kết cục thảm thiết của Trần Hạo.


Mà lúc này, Trần Hạo đã được hiệu trưởng Phòng dẫn đến sân huấn luyện số 13 của trường.


Trong sân huấn luyện, thành viên của tiểu đội đang đứng một chỗ phàn nàn.


Chuyên gia súng ống của tiểu đội - Trịnh Thông khó chịu nói: “Không hiểu sao cấp trên nghĩ như thế nào mà sắp xếp chúng ta đến một nơi nhỏ bé như Hải Dương? Nơi này có cái gì? Thành phố không lớn, không có khu du lịch, cuộc sống về đêm càng nhàm chán? Cũng chẳng có nhiều con gái? Mẹ nó tôi nghĩ mãi mà không hiểu được, bà nó chứ!”


Chuyên gia chiến thuật cơ quan cạm bẫy trong tiểu đội - Thạch Việt nói: “Có cái gì à? Hải Dương thật sự không đơn giản đâu, tôi nghe ông lãnh đạo nói, Hải Dương có một tên yêu nghiệt!”


"Yêu nghiệt?”, nghe thấy vậy, người chung quanh lập tức cảm thấy hứng thú xông tới.


Thạch Việt gật đầu: “Hai chiêu một quyền đánh bại tiểu tông sư, các cậu nói xem có tính là yêu nghiệt không?”


"Thật hay giả? Hải Dương nho nhỏ mà còn có người cỡ vậy? Tiểu tông sư cũng chia cao thấp, không phải đối thủ là người quá cùi bắp, vừa mới lên cấp đấy chứ?”


Người bên ngoài nghe được tin tức này, tất cả đều tụ tập đến bên cạnh Thạch Việt, chỉ thiếu mỗi hạt dưa và nước trà.


Mà ở trong góc sân huấn luyện, còn có hai người giống như không nghe thấy những lời này, chỉ đắm chìm trong việc huấn luyện của mình, đổ mồ hôi như mưa!


Thạch Việt đắc ý nhìn xung quanh: “Tiểu tông sư Lôi Thiên Tuyệt, mạnh hay không?”


"Trời...”


Đám người hít một hơi lạnh, cho dù là những người như bọn họ thì cũng đã từng nghe nói đến tên tuổi của Lôi Thiên Tuyệt rồi! Chắc chắn đó là một yêu nghiệt! Ông ta từng có vô số chiến tích khiến người ta phải chấn động, người như vậy lại bị hạ gục trong hai chiêu? Thật hay giả?


Thấy mọi người đều tỏ vẻ không thể tin, Thạch Việt càng đắc ý.


"Đây vẫn chỉ là một trong số những chiến tích của người đó thôi, nghe nói bởi vì quá yêu nghiệt, bị cấp trên coi là nhân tố không ổn định, về sau người Bá Đồ tìm tới, vốn dĩ Bá Đồ muốn cảnh cáo anh ta, để anh ta ngoan ngoãn một chút, kết quả...”


Nói đến đây, Thạch Việt ra vẻ thần bí không nói nữa.


"Mẹ nó cậu muốn ăn đòn sao? Nói đến lúc quan trọng lại ra vẻ thần bí, có khốn nạn không chứ!”, Trịnh Thông khó chịu nói.


Thạch Việt cười hì hì nói: “Đưa thuốc lá đây!”


Trịnh Thông tức giận lấy thuốc lá ra đưa cho Thạch Việt: “Nếu hút thuốc của ông đây mà không nói ra được tin tức thú vị, tôi cam đoan, lúc huấn luyện bắn tỉa sẽ làm thằng nhóc cậu phải bò ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK