Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người xung quanh lập tức cảm giác được sự bén nhọn đến từ hắn ta, nhiệt độ không khí như giảm xuống.


Giờ phút này, họ đều xem Yamagishi như là thần thánh.


Thanh kiếm từ từ được rút ra, nhấp nháy ánh sáng làm cho người khác bị chói mắt.



"Xoẹt!", lưỡi kiếm chém qua như cắt cả thế giới, khí thế đến khó tin.


"Xoẹt!", thấy máu bắn ra, ai cũng muốn hét lên reo hò nhưng một lúc sau lại nhận ra Trần Hạo hãy còn đứng đấy, không mảy may bị thương.


Vương gia lại là người biến thành cái xác không đầu, cứ đứng tại chỗ mà phun máu tứ tung như thế.


Yoshida há hốc mồm thật lâu mới hoàn hồn: "Cậu Yamagishi...cậu..."


Trần Hạo vui vẻ hỏi: "Có tra ra được kẻ đầu sỏ không?"





Yamagishi lạnh lùng đáp: "Cấp bậc của Yoshida quá thấp nên không phát hiện ra đầu mối nào. Tôi nghĩ ông ta không đủ tư cách để biết!"


Nhìn thấy cảnh tượng hai người không hề có mối liên quan gì lại đối đáp với nhau, những người xung quanh đều sững sờ.


Yoshida run rẩy hỏi: "Cậu Yamagishi, cậu đang nói chuyện với tên khốn này ư?"


Hai người đều không để ý đến ông ta.


Trần Hạo hờ hững nói: "Vậy thì thu lưới thôi!"


"Vèo vèo vèo!", anh vừa dứt lời thì kiếm của Yamagishi bắn ra như chim nhạn bay vút từ trên chín tầng mây xuống!


Các thành viên của Hắc Long Hội nháy mắt ngã trong vũng máu.


Yoshida hóa điên, nhìn chằm chằm Yamagishi: "Yamagishi, cậu làm cái gì vậy? Sao lại giết người phe mình chứ?"


Hắn ta lại chém một thành viên của Hắc Long Hội rồi quay đầu về phía Yoshida, nở nụ cười u ám: "Người phe mình? Ông xứng sao? Tôi thấy sỉ nhục vì bản thân là người Tịch!"


"Yamagishi à, cậu nói cái gì thế? Chúng ta là người Tịch vĩ đại cơ mà!", Yoshida phản bác.


Khuôn mặt âm trầm của Yamgishi trở nên dữ tợn như quỷ dữ: "Xin lỗi, tôi là người Tịch nhưng tôi muốn làm người Hoa hơn, chính là làm một người Hoa đầu đội trời chân đạp đất như cậu Trần đây. Tất nhiên, trước khi được cậu Trần thừa nhận đủ tư cách làm người Hoa, tôi phải làm chó của cậu ấy trước đã..."


"Xoẹt xoẹt xoẹt!", hắn ta nói xong lại chém rơi ba cái đầu người xuống đất.


Yoshida hóa điên, cực kỳ bàng hoàng trước lời nói của Yamagishi.


Sao hắn ta lại nói bản thân là chó của Trần Hạo cơ chứ?


Không phải hắn ta là kiếm khách trẻ nhất, có tương lai nhất nước Tịch ư?


Không phải bậc kiếm khách lão luyện ở Tịch rất coi trọng hắn ta, nói rằng trong số thế hệ trẻ nước Tịch chỉ có Yamagishi là có thể vượt qua ông ta sao?


Đây còn là Yamagishi Kyuusan, dũng sĩ trong lòng vô vàn người Tịch, hoàng tử bạch mã trong mộng của vô số phụ nữ nước Tịch sao?


Những người xung quanh cũng ngỡ ngàng như Yoshida, nhưng cuộc tàn sát vẫn tiếp tục diễn ra, Trần Hạo thì tủm tỉm ngồi bắt chéo hai chân trên sô pha, lấy một điếu thuốc ra hút.


"Yoshida yêu quý, ông thấy trò này vui không?"


Yoshida nổi điên quát: "Rốt cuộc mày là ai, mày đã làm gì Yamagishi? Tại sao lại vậy chứ?"


Anh chỉ mỉm cười không đáp, đột nhiên một suy đoán đáng sợ nảy lên trong lòng Yoshida.


Chẳng lẽ ngay từ ban đầu, Yamagishi Kyuusan là bù nhìn do nước Hoa đào tạo để cài vào thế giới ngầm nước Tịch sao?


Nếu đúng là vậy thì chuyện này quá khủng khiếp!


Trong lúc ông ta mất hồn mất vía suy diễn lung tung, tiếng kêu rên xung quanh thưa thớt dần. Mấy phút sau, Yamagishi Kyuusan trở lại, lúc này hắn ta như một con ác quỷ đi ra từ trong biển máu với thanh kiếm trên tay, toàn thân toàn một màu đỏ, ngay cả tóc cũng đang rơi từng giọt máu.


Yamagishi không cảm xúc tiến đến trước mặt Trần Hạo, quỳ xuống: "Chủ nhân, tôi đã dọn dẹp hiện trường xong, không ai chạy thoát!"


"Làm tốt lắm!", anh khen ngợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK