Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Thông lắp bắp nói, sao cậu ta có thể ngờ được, chỉ động tay động chân một chút thôi mà Trần Hạo đã trực tiếp chĩa thẳng súng vào người cậu ta?


Huấn luyện viên này con mẹ nó tại sao lại không chịu hành động theo lẽ thường?



Người đứng bên ngoài cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ muốn đi lên khuyên nhủ, nhưng không ngờ rằng, bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Trần Hạo đã dứt khoát bóp cò.


Pằng, tiếng súng vang vọng khắp sân huấn luyện.


Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.


Cuối cùng, Thạch Việt đang bị treo trên cao cũng bừng tỉnh lại: “Đừng mà…huấn luyện viên…”


Nhưng Thạch Việt còn chưa nói hết câu, cậu ta đã nhận ra, Trịnh Thông không bị sao cả, cũng không bị đạn bắn trúng!





Mọi người vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, không được! Với kỹ thuật bắn súng của Trần Hạo, lại còn ở khoảng cách gần như vậy, còn không phải là muốn làm nổ tung đầu Trịnh Thông sao?


Ngay khi một đám người đang không rõ chuyện gì xảy ra thì Trịnh Thông bỗng nhiên nhìn thấy một sợi tóc của mình nhẹ nhàng bay xuống.


Điều này làm cho Trịnh Thông suýt chút nữa phát điên!


Ánh mắt của mọi người xung quanh cũng tràn đầy kinh hãi.


Viên đạn cắt đứt một sợi tóc? Đây là kỹ năng bắn súng gì vậy? Người này có còn là con người nữa hay không?


Kỹ thuật bắn súng này không thể hình dung là như thần được, mà phải nói là đã đạt tới trình độ có thể điều khiển đường đạn tuỳ theo ý mình!


Ôi chúa ơi?


Khi mọi người còn đang khiếp sợ, Trần Hạo đã tuỳ ý bắn một phát súng nữa, cắt đứt dây thừng đang treo Thạch Việt, bịch! Cậu ta giống như một con chó ngã chổng vó trên mặt đất!


Sau đó, Trần Hạo buông súng xuống, đứng lên vỗ nhẹ vào vai Trịnh Thông còn đang ngây người, ánh mắt đảo qua mấy người còn lại.


“Tôi là người rất ngại phiền phức, những điều sau đây tôi chỉ nói một lần, nếu như tôi đã tiếp nhận tiểu đội này, thì tôi chính là huấn luyện viên của các cậu, về sau, ở đây chỉ có thể nghe thấy giọng nói của một mình tôi, mấy người các cậu chưa có ai có đủ tư cách để lên tiếng, nếu như chuyện ngày hôm này mà còn xảy ra thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không chỉ bắn đứt sợi tóc thôi đâu, mà sẽ trực tiếp bắn đứt ba cái chân của các cậu!”


Trần Hạo vừa nói vừa quét ánh mắt sắc bén về phía đám người bên dưới, những người bị ánh mắt của Trần Hạo đảo qua đều có cảm giác như bản thân là con mồi của dã thú, vô thức che đũng quần mình lại.


Mà lúc này, Mễ Quả Quả mới phản ứng lại, mắt thấy Trần Hạo sắp nhìn đến mình, cô ấy cố ý đứng lên, trên mặt nổi lên hai rặng mây hồng, trong đầu đã ảo tưởng ra vẻ mặt kinh ngạc của Trần Hạo khi nhìn thấy mình.


Nhưng không ngờ rằng, ánh mắt Trần Hạo chỉ bình tĩnh lướt qua, giống như là không hề quen biết cô ấy.


Vì sao? Trong lòng Mễ Quả Quả xuất hiện một tia tủi thân!


Sau khi Trần Hạo nói xong, mọi người đều đã biết huấn luyện viên mới tới này thực sự bá đạo. Nhưng mà, bá đạo như thế lại rất hợp khẩu vị của bọn họ!


Trần Hạo có bản lĩnh thì tại sao lại không thể bá đạo?


Cuối cùng, ánh mắt Trần Hạo rơi xuống một người thanh niên đang ngồi trong góc sân, hoàn toàn không quan tâm đến những gì vừa xảy ra.


“Cậu, tên là gì?”, Trần Hạo chỉ vào người thanh niên đang ngồi hỏi.


Lúc này, cậu ta mới chậm rãi mở mắt.


“Thái Hạo Thanh!”


Trần Hạo cười nói: “Cậu đi theo tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK