Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tử Hàm mỉm cười: “Tự cậu xem mà xử lý, có rảnh hãy đi uống trà với tôi!”


Nói xong, tài xế của gã đã lái xe đến cổng câu lạc bộ, Từ Tử Hàm gật đầu với Đoàn Húc Vân rồi lên xe rời đi.


Trong lòng Đoàn Húc Vân cảm thấy rất hưng phấn.



Vốn dĩ hắn ta muốn nịnh bợ Từ Tử Hàm, nhưng gã vẫn luôn lạnh nhạt với hắn ta.


Không ngờ lần này lại có một tên ngu xuẩn chống đối lại Từ Tử Hàm, để hắn ta tìm thấy cơ hội.


Mặc dù Từ Tử Hàm không nói rõ muốn đối phó với Trần Hạo, nhưng cuối cùng lại nói là có rảnh thì đi uống trà!


Trong tỉnh Sở lớn thế này, không có nhiều người có tư cách uống trà với cậu Từ đâu.


Rõ ràng là đang thông báo cho hắn ta, chỉ cần làm cho tốt, sau này bọn họ chính là bạn bè mà!





Nghĩ đến điều này, trong lòng Đoàn Húc Vân rất hưng phấn.


Sau khi nghĩ rõ ràng, hắn ta liền hùng hổ trở về câu lạc bộ, gọi mấy con chó biết đánh nhau nhất trong câu lạc bộ, đi thẳng đến căn phòng của Trần Hạo.


Lúc này anh và Lý Vân Dương đang ngồi trong phòng thưởng thức trà ngon mà nhân viên phục vụ đưa tới.


Đoàn Húc Vân vừa tới cửa, thấy anh vẫn còn ở đây thì lập tức nở nụ cười lạnh.


“Anh... Cút ra đây cho tôi!”


Còn chưa vào phòng, hắn ta đã hung ác đưa tay chỉ vào anh.


Trần Hạo cười tủm tỉm cầm chén trà ngẩng đầu, nghiền ngẫm nhìn hắn ta.


Mấy con chó đi theo Đoàn Húc Vân tới thấy chủ nhân lên tiếng, lập tức biết đã đến lúc mình lên sân khấu rồi.


“Tên kia, anh Đoàn của chúng tôi đang nói chuyện với anh đấy, có nghe thấy không, mẹ nhà anh!”


“Đúng đấy, còn không quỳ xuống bò cho anh Đoàn, đúng là đáng chết, lại dám đắc tội...”


Chát chát! Ngay lúc hai tên chó này đang sủa ầm ĩ, hai mắt bọn họ bỗng nhiên tối sầm lại, một khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xuất hiện trước mặt hai người, sau hai tiếng chát chát, bọn họ đã bay ra ngoài.


Người ra tay là là Lý Vân Dương.


Nhìn thấy màn này, Đoàn Húc Vân không những không giận mà còn cười: “Anh bạn, ra tay ở trong câu lạc bộ Viễn Giang của chúng tôi, anh muốn chết phải không? Nhất định phải chống đối lại Đoàn Húc Vân tôi sao?”


Trần Hạo mỉm cười thưởng thức chén trà.


“Nghe vậy, có vẻ ông chủ Đoàn rất trâu bò nhỉ!”


“Đồ không biết điều, câu lạc bộ Viễn Sơn chúng tôi là sản nghiệp của anh Hải, có biết anh Hải là ai không? Cho dù là nhà họ Thiên ở tỉnh nhìn thấy còn phải gọi là anh Hải đấy!”, nói đến đây, trên mặt Đoàn Húc Vân tràn đầy vẻ đắc ý.


Thấy đại ca mình không sợ, đám côn đồ của câu lạc bộ vừa bị Lý Vân Dương ra tay doạ sợ lại tụ tập đến bên cạnh Đoàn Húc Vân.


Lý Vân Dương thì lạnh lùng đứng đấy, anh ta không quan tâm đến sống chết của những người này, nhưng chết hay sống thì phải do Trần Hạo quyết định.


“Mẹ nó chúng mày còn ngây ra đó làm gì? Đánh hai tên khốn này cho tao!”


Ánh mắt của Đoàn Húc Vân lóe lên vẻ độc ác.


Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi: “Cậu nhất định phải làm như vậy sao?”


“Chứ còn gì nữa?”, Đoàn Húc Vân nhìn Trần Hạo: “Đừng tưởng rằng cấp dưới của anh có chút bản lĩnh thì có thể ngông nghênh ở đây nhé, tôi cảnh cáo anh, đắc tội anh Hải, anh sẽ không có chỗ đặt chân trong tỉnh Sở đâu!”


Trần Hạo cười ha ha nói: “Vân Dương, vả miệng hắn ta cho tôi! Để tôi xem ai dám nói cái gì!”


“Cái gì... Anh láo xược...”, Đoàn Húc Vân giật mình, không ngờ mình đã nói tên tuổi của anh Hải ra rồi mà tên này còn dám ra tay!


Vốn dĩ hắn ta còn muốn nói mấy câu thể hiện nữa, đáng tiếc Lý Vân Dương sớm không kiên nhẫn được, sao có thể cho hắn ta cơ hội nói xong.


Chát chát chát!


Trần Hạo vừa lên tiếng, những cái bạt tai đã miễn phí rơi xuống mặt Đoàn Húc Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK