Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được câu trả lời của Trần Hạo, Tả Phong Hàn ngây người một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn.


…Tại sao người này không hành động như lẽ thường?



Dứt lời, Trần Hạo liếc mắt nhìn di động nói tiếp: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ thôi!”


Nói xong, ngay dưới ánh mắt sửng sốt của Phượng Loan và Tả Phong Hàn, anh đi thẳng vào phòng ngủ của cô ta!


Tả Phong Hàn bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc đến mức hoài nghi cuộc sống, ngay sau đó, lửa giận trong lòng anh ta bỗng chốc bùng lên!


Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác bực bội như vậy! Người phụ nữ mà mình yêu thích đã bao giờ anh ta phải theo đuổi? Người nào mà chẳng tự dâng đến cửa…


Mặc dù bên ngoài anh ta tỏ vẻ ôn hoà, nho nhã, nhưng anh ta vẫn cho rằng bản thân mình theo đuổi Phượng Loan là vinh hạnh của cô ta, đây là chuyện đáng để cô ta cảm thấy vinh hạnh nhất trên đời!





Không nói đến chuyện Tả Phong Hàn theo đuổi không thành công, bị người ta vả mặt, mà bây giờ còn có người trực tiếp đi vào phòng của người phụ nữ mà anh ta coi trọng, còn nói là đi ngủ!





Tả Phong Hàn tức điên người, vô số… tia lửa xẹt qua đáy mắt! Tơ máu phủ kín con người!


Phượng Loan cũng có chút mơ hồ, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.


Khi Trần Hạo đi gần đến cửa thì bỗng nhiên dừng lại, dường như là nhớ ra điều gì đó, anh xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với Phượng Loan: “Em yêu, áo ngủ của anh không biết để đâu mất rồi, em mau vào tìm giúp anh!”


Tả Phong Hàn nghe vậy lập tức ngây người, ánh mắt chậm rãi chuyển lên người cô ta.


Phượng Loan đỏ mặt trốn tránh, trong lòng thầm mắng tên khốn! Lời này rõ ràng là buộc cô ta đâm lao phải theo lao!


Cô ta có ấn tượng vô cùng không tốt với Tả Phong Hàn. Ở trong mắt Phượng Loan, anh ta chính là một tên dối trá! Hơn nữa, trước đó anh ta còn đưa ra đề nghị muốn cô gia nhập Chiến Cuồng, điều này đã động phải vảy ngược của cô ta.


Cho nên, nguyện vọng lớn nhất lúc này của cô ta là làm cho Tả Phong Hàn khó chịu!


Tả Phong Hàn hy vọng tất cả chỉ là một giấc mộng!


Anh ta mong chờ giây tiếp theo, Phượng Loan sẽ nhảy dựng lên tát thẳng vào mặt Trần Hạo một cái, nói rằng vở diễn đã kết thúc rồi! Tất cả những gì vừa diễn ra không phải là sự thật!


Chỉ tiếc, để Tả Phong Hàn phải thất vọng rồi!


Đáp án của Phượng Loan giống như một cái tát, hung hăng đánh vào mặt Tả Phong Hàn.


“Được! Em đến đây!”, vậy mà Phượng Loan thật sự đi đến bên cạnh Trần Hạo, còn bước vào phòng trước cả anh.


Trước khi đi vào trong phòng, Trần Hạo giống như là nhớ tới điều gì đó, anh nhìn Tả Phong Hàn nói: “Cậu Tả, anh cứ ngồi đó chơi một lát! Những lời tôi vừa nói không phải là nhắm vào anh đâu, tôi chỉ sợ Phượng Loan hiểu lầm thôi!”


Trần Hạo nói xong rồi đi vào phòng Phượng Loan, không biết vô tình hay cố ý còn đóng cửa phòng lại.


Nhất thời nhiệt độ trong phòng khách nhanh chóng giảm xuống, gió lạnh thổi vù vù, tuyết trắng bay tán loạn.


Dường như còn có vài chiếc lá cây theo gió lạnh rụng xuống phía sau Tả Phong Hàn.


Trong mắt anh ta lộ ra cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ, có không cam lòng, có oán hận!


Lúc này, Tả Phong Hàn một mình ngồi ở phòng khách, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, bên trong phòng truyền đến những tiếng vang nhỏ như một cái tát hung hăng đánh vào mặt anh ta, ngay cả ngọn đèn trong phòng khách, cốc trà chưa kịp uống ở trên bàn cũng giống như đang giễu cợt anh ta!


Bàn tay đặt trên sofa của Tả Phong Hàn nắm chặt, gân xanh nổi lên dữ tợn!


Mà giờ phút này, Trần Hạo vừa bước vào trong phòng đã nhìn thấy Phượng Loan đang khoanh tay nhìn chằm chằm mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK