Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, Bạch Phi Nhi bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi sự rung động trong lòng này!


Trần Hạo dần dần thể hiện quan hệ của mình, trong lòng cô sinh ra xung đột cực lớn với nhà họ Bạch và Bạch thị!


Lúc này trong lòng Bạch Phi Nhi rất phức tạp, cô bỗng nhiên có chút sợ hãi phải lựa chọn.



Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải đối mặt với việc lựa chọn, cô cảm thấy rất do dự, lưỡng lự bất an!


Trần Hạo thì nói khẽ lúc Bạch Phi Nhi còn chưa kịp thu lại nụ cười: “Đồ ngốc, một sợi dây chuyền mà đã khiến em vui vẻ như thế rồi? Anh còn muốn đưa cả thế giới cho em đây?”


Bạch Phi Nhi lại bị anh làm cho kinh ngạc đến ngây người!


Đây là tên mà bình thường vẫn luôn bất cần đời, ngồi ăn chờ chết đó sao?


Sao anh ấy lại dịu dàng như vậy? Anh ấy thích mình sao? Mình... thích anh ấy sao?





Trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên vô số vấn đề, cô lại không tìm thấy đáp án!


Andrew thấy Trần Hạo nâng niu Bạch Phi Nhi như báu vật như thế, sao còn không biết đây là lúc nên nịnh hót chứ?


"Anh Trần đúng là may mắn quá? Cô Bạch là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng được gặp!”, Andrew nịnh nọt nói.


Hai người đang nhìn nhau chằm chằm kia lại không có cảm giác gì với lời này của Andrew, nhưng mà một đám phụ nữ khác ở bên cạnh lại mượn gió bẻ măng say mê với Trần Hạo? Ánh mắt của ai nấy đều như lưỡi dao vậy!


Mạc Tử Kỳ nhìn thấy cảnh này thì càng thêm tức giận, so sánh màn Tiết Tư Vũ làm cho cô ta vừa rồi với màn tỏ tình này của Trần Hạo, đúng là chẳng bằng một hạt bụi!


Cho dù cô ta cực kì căm hận hai người nhưng cũng không khỏi hâm mộ Bạch Phi Nhi, cảm thấy Trần Hạo rất đẹp trai!


Tiết Tư Vũ thì siết chặt tay lại, trong mắt đều là vẻ không cam lòng!


Trong chớp mắt này, tất cả những gì anh ta thể hiện trước đó đều đã bị Trần Hạo đè bẹp rồi.


Một màn hoàn hảo mà anh ta cố gắng tạo ra, đã bị anh chà đạp phá thành từng mảnh nhỏ!


Tiết Tư Vũ ráng chống đỡ, cố gắng không để mình trông quá chật vật!


Mà đối mặt với Trần Hạo dịu dàng như nước, Bạch Phi Nhi vội vàng né tránh ánh mắt: “Chúng ta đi thôi!”


Trần Hạo gật đầu cười, sau đó nhìn về phía Tiết Tư Vũ: “Cậu Tiết, chúng tôi không thể bỏ qua thứ mà mình thích này được rồi, ngoại trừ việc nó kết hợp với vợ sẽ làm tăng vẻ hoàn hảo ra, thì tôi còn cảm thấy anh không mua nổi!”


Tiết Tư Vũ tức muốn chết.


Mà Trần Hạo nói xong câu đó thì không thèm để ý đến Tiết Tư Vũ đang tức gần chết kia nữa, mà kéo Bạch Phi Nhi nghênh ngang rời đi.


Tiết Tư Vũ hít thở sâu một hơi, muốn cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình sao cho lịch sự nhã nhặn như bình thường, nhưng lại phát hiện căn bản không thể làm được, anh ta không thể cười được!


Mạc Tử Kỳ thì nghĩ thầm, Bạch Phi Nhi, dựa vào cái gì mà tôi lại không bằng cô? Tôi không thể không bằng cô được! Cô cứ chờ đấy!


Mà lúc này người bên ngoài đều đang nhỏ giọng xì xào bàn tán.


Mỗi một câu nói, mỗi một ánh mắt, mỗi một vẻ mặt của bọn họ đều là trào phúng, khiến Mạc Tử Kỳ và Tiết Tư Vũ cảm thấy nhục nhã như bị vả mặt một cái vậy!


Ngay lúc hai người gần như không thể tiếp tục chờ được nữa, một lão già ngoại quốc vội vã chạy từ bên ngoài vào.


Sau khi đi vào, lão già liền nhìn xung quanh, rất nhanh đã thất vọng, dường như không gặp được người mình muốn gặp.


Cũng vào lúc này, mấy quan chức tỉnh Sở cũng thở hồng hộc chạy vào.


"Ông Lauren, ông chậm một chút, đừng để ngã!”, mấy quan chức nịnh nọt nói.


Mà lão già được gọi là Lauren thì tỏ ra cực kì thất vọng.


Tiết Tư Vũ nhìn thấy người kia thì cười, anh ta cảm thấy đây là một cơ hội để gỡ gạc lại một ván!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK