Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như lúc này Cung Cửu Minh mới chú ý tới Trần Hạo ở một bên, trong mắt đều là vẻ sắc bén.


"Cậu bạn, ra giá đi, tôi sẽ mua Cửu Khúc!”, Cung Cửu Minh nói.


Trần Hạo xem thường nhẹ nhàng sờ lên mũi: “Hay là ông về nhà bảo lão già kia ra giá, nhà họ Cung mấy người... tôi mua!”



Cung Cửu Minh đầu tiên là nổi giận, sau đó điên cuồng cười.


Cảm thấy quả nhiên đôi cẩu nam nữ này ở cùng với nhau không phải vô duyên vô cớ, đều không biết sống chết như vậy!


"Thường Bá, đánh gãy chân cậu ta, để cậu ta biết, con sâu cái kiến chỉ xứng đáng quỳ xuống nói chuyện với nhà họ Cung thôi!”, trong mắt Cung Cửu Minh toàn là vẻ sắc bén, khinh bỉ nói.


Vệ sĩ Thường Bá được Cung Cửu Minh chỉ ra nghe lệnh, nhe răng cười đi đến chỗ Trần Hạo.


"Tên kia, nếu tôi là anh thì sẽ quỳ xuống cầu ông Cửu tha thứ! Hừ hừ!”





Ở trong mắt Thường Bá, Trần Hạo chỉ là tép riu, hắn ta chỉ cần nhẹ nhàng ra tay là có thể bóp chết tên ngớ ngẩn này!


Hắn ta lại không nghĩ rằng, vừa đến gần Trần Hạo năm mét, bỗng nhiên có một sát khí kinh khủng dâng trào ra.


Khuôn mặt của Trần Hạo lạnh nhạt vô tình, đôi mắt lại có ánh sáng sắc bén, quan sát ba người đối diện giống như một vị thần.


Thường Bá còn chưa dừng chân lại, hơi thở kinh khủng kia đã đè ép lên hắn ta, hắn ta không chỉ không thể tiếp tục tiến lên, ngược lại còn loạng choạng muốn lùi về sau.


Trần Hạo không thèm nhìn Thường Bá, mà để mắt tới Cung Cửu Minh như ác ma: “Ở chỗ tôi đều là ai nghe tôi thì sống, chống lại tôi thì chết, nhà họ Cung mấy người muốn được diệt cả nhà sao?”


"Cậu... Cậu láo xược...”


Cung Cửu Minh nổi giận phản bác, sao ông ta có thể nghĩ đến Trần Hạo lại ngang ngược bá đạo như vậy chứ?


Nhưng còn chưa dứt lời, ông ta liền bị anh bóp chặt cổ.


Trần Hạo cứ hờ hững nhìn ông ta, cứ như thiên thần đang nhìn một kẻ hèn mọn đáng thương.


Sắc mặt Cung Cửu Minh tái xanh, dần dần thiếu dưỡng khí.


Có vẻ Trần Hạo đang cố ý muốn để ông ta cảm nhận sự đáng sợ của cái chết, không lập tức lấy mạng của ông ta, mà từ từ khép năm ngón tay lại.


Thần chết đang chậm rãi đấn gần Cung Cửu Minh dưới sự khống chế của Trần Hạo.


Mà hai tên vệ sĩ của một bên muốn lên tiếng ngăn cản như phát điên, nhưng lại không phát ra được một tiếng nào, Trần Hạo cứ như là một thanh kiếm sắc bén dí lên cổ của bọn họ.


Nói chuyện, thì sẽ chết!


Thấy Cung Cửu Minh sắp tắt thở, vẻ mặt của Trần Hạo vẫn không hề biến hóa, hời hợt giống như bóp chết một con kiến.


"Được rồi!”, đúng lúc này, phía sau Trần Hạo truyền đến giọng nói của Tiêu Nhất Phi.


Trần Hạo quay đầu nhìn cô ấy một cái, tiện tay ném Cung Cửu Minh ra ngoài văn phòng như chó chết.


Trong nháy mắt, khí thế giống một tảng đá ngàn cân đặt ở trên người hai tên vệ sĩ đã biến mất, lúc này hai người mới có thể nói chuyện được.


"Đáng chết, anh có biết mình làm cái gì không? Đây là ông Cửu, chúng tôi là người nhà họ Cung!”


Trần Hạo quay đầu, sát khí tuôn ra.


"Nếu không cút! Giết không tha...”


Trần Hạo lạnh nhạt phun ra sáu chữ, lại giống như sấm sét đánh vào trong lòng hai tên vệ sĩ, hai người này không thể đứng vững được, liền tè ra quần chạy ra ngoài.


Mà lúc này, Cung Cửu Minh mới hít thở bình thường được, ông ta hung dữ lau vết máu bên miệng mình, trừng Trần Hạo một cái.


"Hãy đợi đấy!”


Nói xong, Cung Cửu Minh dẫn hai tên vệ sĩ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK