Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nagano! Anh chán sống rồi hay sao mà dám ra tay với người bên cạnh tôi?", Trần Hạo hỏi.


"Chí tôn Chiến thần, lâu rồi không gặp, cậu không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây đúng chứ?", Nagano cười khẩy, hỏi ngược lại.


Anh gật đầu: "Nói thật thì tôi hơi bất ngờ, nhưng so với việc anh xuất hiện ở đây, điều làm tôi ngạc nhiên hơn là sự ngu ngốc của anh! Chẳng lẽ anh không biết khiêu khích tôi sẽ nhận lấy hậu quả gì?"



Nagano cười như điên: "Từ khi nào mà đường đường Chí tôn Chiến thần lại thích ba hoa thế? Trước giờ chúng ta chưa có cơ hội đánh một trận, tôi nghĩ đó là tiếc nuối lớn nhất trong đời nên hôm nay đặc biệt đến đây để xem Chí Tôn lợi hại đến đâu!"


"Làm sao anh biết tôi ở đây?", Trần Hạo hỏi.


Gã ta âm hiểm cười: "Đoán thử xem!"


"Đây không phải một câu trả lời sáng suốt đâu!", anh nhếch mép.


Nagano chậm rãi rút đao Tachi ra, đứng lên, khí thế sắc bén như đao rời vỏ, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Hạo.





Còn anh thì chỉ hờ hững đứng đấy, một tư thế đầy thoải mái nhưng lại làm cho Nagano không biết nên ra tay từ đâu.


"Cho anh ba lần đánh!", Trần Hạo lạnh nhạt nói.


Nghe vậy, ánh mắt của gã ta càng thêm sắc bén: "Tôi thừa nhận cậu rất mạnh nhưng vẫn chưa đến mức có thể huênh hoang trước mặt Nagano này đâu!"


"Vút!", dứt lời, Nagano chém thanh đao ra như muốn bổ đôi cả đất trời.


Nhưng ngay sau đó, gã ta đã phải thất vọng vì Trần Hạo biến mất ngay khi sắp bị lưỡi đao chém trúng.


Như Nagano đoán, nơi anh đang đứng không phải vị trí thực sự.


"Xem ra anh không tiến bộ chút nào!"


Đang lúc gã ta hoảng hồn thì sau lưng vang lên giọng nói của Trần Hạo.


Nagano xoay người chém một nhát, nhưng kết quả vẫn giống vừa rồi y đúc.


Gã ta sững sờ, không dám tin vào mắt mình.


Trước khi Trần Hạo đến, Nagano đã cố ý ngưng tụ khí sát phạt trên đao, nhưng chỉ mới hai lần chém ngắn ngủi mà khí sát phạt ấy đã bị anh phá hủy hầu như không còn.


"Không ngờ anh còn yếu hơn tôi nghĩ, nhát thứ ba anh chém không ra rồi!", Trần Hạo mỉa mai cười.


Nagano lạnh lùng nhìn người đang đứng cạnh mình, tuy không muốn thừa nhận nhưng gã ta thật sự do dự không biết có nên chém ra nhát thứ ba hay không. Xuất đạo nhiều năm như vậy, dù là khi đối mặt với các cao thủ nước Tịch Nagano cũng chưa bao giờ có cảm giác đó.


Gã ta không dám rút đao, sợ lại không thành công!


Nếu cứ như vậy, lòng tự tin của Nagano sẽ bị đả kích!


Gã ta không thể chém ra nhát đao thứ ba như Trần Hạo đã nói.


Nhân cơ hội này, Trần Hạo chớp nhoáng xuất hiện trước mặt Nagano.


Gã ta giật mình biến sắc, giơ đao muốn chống cự nhưng chưa kịp bổ xuống thì đã bị anh tóm lấy cổ.


Cảnh tượng này làm cho Nagano hóa điên.


Gã ta đã nghĩ đến vô số trường hợp đối đầu với Trần Hạo và tính toán xác xuất thắng của hai bên.


Nagano biết anh lợi hại hơn mình một chút nhưng gã ta tin rằng có thể lấy khả năng phán đoán tình hình cuộc chiến của mình để bù đắp.


Nhưng lúc này đây, khi chân chính đánh nhau với Trần Hạo, Nagano mới nhận ra anh không phải chỉ lợi hại hơn một chút mà hoàn toàn như trời và đất, thực lực chênh lệch quá lớn của hai bên khiến cho gã ta tuyệt vọng.


Nagano cảm giác được Trần Hạo trước mắt mạnh hơn và mạnh một cách vượt trội so với Chí Tôn mà mình biết.


"Sao...sao có thể? Sao cậu lại sắc bén đến vậy?", gã ta ngẩn người thật lâu mới khó tin hỏi.


Trần Hạo lạnh lùng nói: "Nếu anh từng đi qua địa ngục như tôi thì sẽ lợi hại hơn thôi!"


"Rắc rắc!", vừa nói anh vừa bóp tay, Nagano nghe thấy tiếng xương cổ bị nghiền ép rất rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK