Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong những điều cơ bản, Phòng Nghĩa Dung tuyên bố, thời gian tiếp theo sẽ giao toàn quyền cho huấn luyên viên rồi rời khỏi sân huấn luyện!


Phòng Nghĩa Dung vừa đi, mọi người bắt đầu mỉm cười xấu xa.



Người nào về chỗ người nấy, có người chậm rãi kéo tấm rèm của sân huấn luyện lại.


Trần Hạo đi thẳng tới chỗ ngồi của huấn luyện viên ở một góc sân huấn luyện, mắt cũng không thèm chớp, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những thành viên tiểu đội ở xung quanh.


Vút vút! Đúng lúc này, chuyên gia ám khí của tiểu đội, Hoàng Đại Đầu bỗng nhiên gây khó dễ! Hai chiếc phi tiêu bắn thẳng về phía ngực Trần Hạo, anh chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nghiêng người, đồng thời tung chân đá một phát trúng ngay chiếc phi tiêu đang bay tới, chiếc phi tiêu bắn ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn.





Vút vút! Hai chiếc phi tiêu đồng thời đâm trúng cánh tay của Hoàng Đại Đầu, khiến cho cậu ta phải lùi lại, ôm lấy cánh tay đang chảy máu đầm đìa.


Trần Hạo vừa ra tay đã làm cho những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là chẳng ai nghĩ tên này lại cường đại như vậy.


Trong mắt Thạch Việt lộ ra một tia sáng, mặc dù khiếp sợ nhưng cậu ta vẫn chưa chịu khuất phục, mắt thấy Trần Hạo sắp vấp phải sợi dây mà mình đã bố trí từ trước, cậu ta không nhịn được mà nhe răng cười cợt.


Không ngờ, khi Trần Hạo sắp vấp phải sợi dây và bị nó cuốn lấy mắt cá chân thì cổ chân Trần Hạo bỗng nhiên luồn lách một cách kỳ lạ, chớp mắt đã thoát ra khỏi sợi dây, ngay sau đó, sợi dây bị anh đá thẳng về phía Thạch Việt.


Thạch Việt kinh ngạc trợn tròn mắt, sao cậu ta có thể nghĩ đến việc Trần Hạo lại yêu nghiệt đến mức này, thời điểm bố trí cái bẫy, cậu ta chưa hề nghĩ tới biện pháp dự phòng cho mình, sợi dây bay lượn trên không trung dần dần được phóng to trước mắt, rồi trực tiếp trói lấy Thạch Việt, buộc ngang eo cậu ta treo lên.


Đậu má…


Mọi người xung quanh không nhịn được mà hít khí lạnh.


Tất cả chỉ có thể khiếp sợ trơ mắt nhìn Trần Hạo đi đến vị trí của huấn luyện viên, chuẩn bị ngồi xuống, lúc này, bọn họ mới bình tĩnh hơn một chút.


Thạch Việt vẫn đang bị treo thầm nghĩ, khốn nạn, vậy mà anh phá huỷ được cái bẫy của cậu ta, nhưng mà không sao cả, cậu ta được mệnh danh là thiên tài bẫy rập nơi chiến trường, sao có thể chỉ bố trí một cái bẫy? Khi Trần Hạo ngồi xuống ghế thì tất cả sẽ xong chuyện.


Đi chết đi tên khốn! Khi Thạch Việt đang hung hăng mắng chửi thì Trần Hạo đã ngồi xuống ghế.


Tạch! Thời điểm Trần Hạo vừa ngồi xuống, trên mặt ghế bỗng nhiên xuất hiện một loạt lưỡi dao sắc bén từ dưới ghế đâm lên, âm thanh lưỡi dao ma sát với mặt gỗ làm cho người khác phải lạnh sống lưng.


Nhưng Trần Hạo vẫn cứ bình thản ngồi ở đó, như thể chẳng có gì ảnh hưởng đến anh cả, thậm chí anh còn ngồi bắt chéo chân!


“Cái gì?”, Thạch Việt vô cùng kinh ngạc, cậu ta không thể tin vào việc đang xảy ra trước mắt.


Mấy người bên cạnh kéo nhau đến gần chỗ Trần Hạo xem xét, chỉ thấy, Trần Hạo thoải mái ngồi trên lưỡi dao, thật giống như trên lưỡi dao được bọc một lớp đệm mềm mại, có vẻ như anh ta ngồi lên còn rất thoải mái.


Cái này vẫn chưa tính là gì, ở bàn huấn luyện viên trước mặt Trần Hạo là mấy khẩu súng được người khác đặt lên.


Có P45, Desert Eagle, và một số loại khác nữa!


Trịnh Thông mỉm cười, khẽ liếm môi bước tới: “Huấn luyện viên Trần, ha ha, thật ngại quá, chúng tôi bày ra một chút thủ đoạn, thật ra không phải là nhắm vào anh đâu, anh cũng biết mà, ở trường sĩ quan này có rất ít huấn luyện viên có đủ năng lực để dạy dỗ chúng tôi, chúng tôi làm như thế này chỉ là để bảo vệ bản thân thôi, tránh bị những huấn luyện viên không đủ tư cách huỷ hoại con đường tương lai phía trước! Anh đừng để ý!”


Trần Hạo từ chối cho ý kiến, anh chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK