Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






“Bình thường, phạm vi làm việc của cô không lớn, cũng rất ít khi tiếp xúc với đàn ông, rốt cuộc là cô đang yêu thầm ai thế?”


Trần Hạo sờ sờ mũi, sau đó lẩm bẩm.



“Xem dáng vẻ bây giờ của cô kìa, muốn nói nhưng không dám nói, chỉ có thể mượn rượu giải sầu! Có lẽ là người ngay bên cạnh cô phải không? Là nhân viên của tập đoàn Bạch thị sao? Người đẹp trai trong Bạch thị không nhiều lắm! Nhưng trái lại có rất nhiều cô nàng xinh đẹp…hít…”


Nói đến đây, Trần Hạo dường như nghĩ đến một điều gì đó, sợ hãi hít khí lạnh!


“Trưởng phòng… không phải là cô yêu thầm tôi chứ? Nghĩ lại thì, tôi cũng là một người đẹp trai trong công ty! Aiz…Nếu như cô thích tôi thì có thể nói thẳng, sao cứ phải mặt mày ủ ê mà ngồi đây, nói không chừng tôi có thể nhất thời mơ màng mà đồng ý chơi trò tình yêu lén lút với cô!”





Phốc! Giang Ngạo Tuyết phun ra một ngụm rượu, hận không thể đè Trần Hạo ra đánh.


“Tôi đã từng gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp qua người không biết xấu hổ đến mức này!”, Giang Ngạo Tuyết giận đỏ mặt.


Trần Hạo cười híp mắt, lại ném một hạt lạc vào miệng: “Uống rượu giải sầu tổn thương thân thể! Tôi cũng đã đưa bản thân đến tận cửa rồi, nói chuyện chút đi!”


Khóe miệng Giang Ngạo Tuyết giật giật, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Hải Dương về đêm thật đẹp! Dưới ánh trăng vàng nhạt, cả thành phố dường như trở nên quyến rũ hơn rất nhiều, chỉ tiếc rằng nhiều người không thuộc về nơi này!”


Ừng ực ừng ực! Nói đến đây, Giang Ngạo Tuyết lại uống cạn một ly rượu.


“Ai! Cuộc sống mà, đã vượt qua được nhiều chuyện như thế, thì bây giờ còn có gì mà không thể vượt qua được? Cô xem, tôi làm kẻ ngốc ba năm, suýt chút nữa mất luôn nửa cái mạng, không phải là tôi vẫn cố gắng sống được đến bây giờ sao? So với tôi, cô tính là cái gì?”, Trần Hạo nói.


“Không giống! Nếu như tôi được làm kẻ ngốc thì tốt, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ rõ!”, Giang Ngạo Tuyết nói.


Trần Hạo nghe vậy, khuôn mặt thoáng chốc cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia đau thương: “Đúng vậy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ rõ, thật tốt!”


Giang Ngạo Tuyết càng thêm buồn bực, tiếp tục rót cho mình một ly.


Không biết từ bao giờ, hai người đã nói chuyện nhiều hơn, nhưng Giang Ngạo Tuyết vẫn không hề đề cập đến nguyên nhân khiến cô ấy buồn phiền, ngược lại cùng Trần Hạo uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh, Giang Ngạo Tuyết đã say mèm, hai mắt lờ đờ, nhập nhèm!


Nửa giờ sau, cô ấy đã bắt đầu nói nhảm, Trần Hạo cũng có chút say, anh đếm số lượng chai trên bàn, sáu vỏ chai rỗng, mỗi chai ước chừng 250ml, vừa rồi, hai người bọn họ đã uống hết một lít rưỡi rượu!


Uống đã đủ, Trần Hạo chống cằm nhìn người đối diện, mí mắt Giang Ngạo Tuyết đã muốn đánh nhau rồi mà còn muốn uống tiếp, anh chỉ biết trận rượu này xem như đã kết thúc.


“Anh nhìn tôi làm gì? Uống tiếp…”, Giang Ngạo Tuyết mơ mơ màng màng nói.


“Được rồi! Uống cái gì mà uống, ngày mai còn muốn đi làm không? Tôi đưa cô về nhà!”, Trần Hạo nói.





Xem ảnh 1
20211028114223-tamlinh247-com.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK